1. Nhẫn ngọc ngón cái
Loại nhẫn này đã xuất hiện từ rất sớm, nhưng đến thời Mãn Thanh mới bắt đầu trở nên phổ biến. Ban đầu, người Mãn làm nó từ xương động vật với mục đích phục vụ cho môn bắn cung, giúp bảo vệ phần thịt của khớp ngón cái.
Dần dần, nó được làm bằng các nguyên liệu quý như ngọc bích, vàng và bạc. Đây là biểu tượng cho quyền lực và tinh thần thượng võ của tầng lớp quý tộc Mãn Châu.
Hoàng đế đôi khi sẽ ban thưởng món bảo vật này cho các võ tướng lập được chiến công lớn và những văn thần bình thường khác không được đeo chúng.
2. Ngọc bội
Người Trung Quốc xưa coi ngọc như một “vật thiêng”, vật trân trọng, quý giá bậc nhất. Chỉ bậc vua chúa, đại thần hay những nhà quyền quý mới được sở hữu ngọc và dùng ngọc làm biểu tượng cho quyền lực, địa vị tối cao.
Đeo ngọc không chỉ để làm đẹp mà còn thể hiện địa vị, quyền lực của bản thân. Đặc biệt, nó cũng là tín vật trao duyên của các công tử nho nhã và tiểu thư khuê các. Người Trung Quốc có câu: “Quân tử vô cố ngọc bất ly thân”, ý nói người quân tử thì luôn mang ngọc bên mình và thường ví bản thân mình với ngọc (tâm sáng như ngọc).
3. Ngọc tỷ
Ngọc tỷ là con dấu riêng của vua chúa, dùng để đóng dưới các chiếu chỉ, văn kiện. Chính vì thế, có thời ở Trung Quốc, dân thường không được dùng bạch ngọc làm của riêng, bởi vì bạch ngọc chỉ để chế tác ngọc tỷ, ngọc bội. Từ đời Tần cho tới đời Tống, lệ này vẫn còn được giữ.
4. Ngọc cầm tay
Ngọc cầm tay là một món đồ quý được các vương tôn quý tộc buộc trên tay để “thưởng ngoạn”. Không chỉ đeo nhẫn ngọc, thắt ngọc bội mà cầm ngọc trên tay cũng là một cách để khẳng định vị thế của các quý tộc Trung Quốc thời xưa.
Bình luận (0)
Trở thành người đầu tiên bình luận trong bài viết này.