• Về đầu trang
Tiểu Chiêu
Tiểu Chiêu

'Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông': Nạn bạo lực học đường đẩy thanh xuân vào ngõ cụt

Phim ảnh

20180920092911466

Quách Kính Minh được biết đến với tư cách là một nhà văn trẻ tài ba khi làm nên tên tuổi của loạt series điện ảnh Tiểu Thời Đại, Tước Tích,... phim truyền hình thanh xuân được ưa chuộng như Hạ Chí Chưa Đến. Năm 2018, anh tiếp tục góp sức trong phim điện ảnh Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông, chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của mình. Tác phẩm là câu chuyện về nạn bạo lực học đường phá vỡ cuộc sống của 5 học sinh vốn nên có một thanh xuân tốt đẹp.

Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông xoay quanh câu chuyện về Dịch Dao, một cô gái mất cha từ sớm và có mẹ làm nghề "massage". Cô đã sống trong sự tủi nhục vì hoàn cảnh thấp hèn. Những tưởng trường học, nơi có thể giúp cô nhận được sự an ủi và chia sẻ lại lần nữa dồn cô vào đường cùng. Dịch Dao bị đồn là "kẻ mất tiền" trong mắt tất cả bạn học, bị bắt nạt và bạo lực. Nhưng đỉnh điểm nhất là khi cô phát hiện ra mình bị bệnh phụ khoa bởi những vị khách của mẹ lấy khăn tắm của cô sử dụng.

Trong một lần đi khám ở một phòng khám rẻ tiền, cô bị bạn học bắt gặp và nổi lên tin đồn thổi khắp trường. Không thể chịu đựng cuộc sống khắc nghiệt, bạn bè bắt nạt, người bạn thơ ấu cũng không đứng về phía cô, Dịch Dao tự gieo mình xuống dòng sông, kết liễu cuộc đời đầy bi thảm của mình.

Bộ phim nhận được khá nhiều sự quan tâm của đông đảo khán giả cũng như những chia sẻ chân thật của các nạn nhân từng bị bạo lực học đường.

15379658798733b792a0a16

Câu hỏi đặt ra: Những trải nghiệm nào bạn đã trải qua giống như "Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông"?

9b68851e1090b0c7d41e6c8fe9027133b7f5da26 size1177 w1432 h598

Dưới đây là chia sẻ của một số khán giả:

"Giống như tôi lại một lần nữa trải qua thời cấp ba, trong trường có người viết bài nói tôi có người bao nuôi, mỗi ngày đi mướn phòng, làm vợ bé của người đã có gia đình, mỗi ngày tôi đều nghiện hoặc đói khát "làm tình", cuối cùng còn nói thêm ở trường tôi giả bộ thanh thuần nhưng lại phát mảnh giấy nhỏ mời mọc khắp nơi.

Bạo lực đáng sợ nhất ở trường học là thầy cô và bạn học không hề tin bạn, cùng nói những lời khó nghe với bạn, tất cả bạn học đều cô lập bạn, vừa nói lời khó nghe, vừa động tay động chân với bạn, mọi người không phân tốt xấu mà chửi mắng bạn. Những bạn học từng lăng nhục tôi, các bạn còn nhớ đã đối xử với tôi như thế nào không? Thầy chủ nhiệm có nhớ lúc ấy thầy bảo em là cô gái lầm đường lỡ bước không? Chủ nhiệm có nhớ đã từng nói với người nhà em những lời như thế nào không? Nói em có hành vi không "sạch", tuổi còn trẻ mà không gắng sức học hành.

Tất cả từ ngữ xấu xa đều nói về tôi. Cả một năm, ngày nào tôi cũng mất ngủ vì bị ù tai, xuất hiện huyễn thính (ảo thanh). Đến bây giờ đã 5 năm, chứng trầm cảm đã theo tôi suốt 5 năm, những điều gian nan này không một ai biết. Vô số đêm tôi giẫy dụa thức giấc, la đến mức khàn giọng. Có thể kiên trì đến bây giờ, cũng tự thấy mình thật dũng cảm."

006tyyn6ly1fvcdvrkl8yj31hc0u0q50

"Lúc học năm hai trung học, đi trên cầu thang cũng có đồ vật ném vào đầu, ném trúng thì nghe một trận cười, trong giờ ngữ văn được cô giáo bảo đọc bài, đọc đến "đồng hồ" (phát âm giống với từ "kỹ nữ") hay "trình diện" (phát âm giống với "tiện ti") sẽ có tiếng chế nhạo vang lên "Đọc tốt lắm", sau đó lại là một trận cười. Không có người nào chịu ngồi cùng bàn hay nói chuyện với bạn. Môn thể dục chạy 100 mét đôi, cũng không có ai chịu thi cùng bạn.

Năm cấp hai ấy, tôi mắc bệnh phải nằm viện hai tháng, sau khi về cả trường đều tung tin tôi sảy thai rồi, bởi vì bị viêm gan B, tôi không có cách nào để giải thích. Mẹ tôi nói cho bạn mẹ, cũng là mẹ của bạn học tôi, tôi bị viêm gan B. Thế nên bạn học đó nói lại với mọi người, sau đó lúc tôi đi rót nước ở máy uống nước đều nghe thấy mọi người bảo đừng uống chung với tôi, sợ bị lây bệnh. Trong một khoảng thời gian rất dài, tôi đều đứng ở cửa sổ, nghe tiếng chuông vào học vang lên, mới cầm sách đi đến trường (từ nhà đi đến trường mất năm phút).

Nhưng tôi chưa từng nghĩ đến tự sát.

Có lẽ bởi vì tôi có một người mẹ ấm áp, mặc kệ thầy cô bạn bè có nói gì, mẹ vẫn kiên định đứng về phía tôi."

noname

"Làm quen lại từ đầu, tớ tên Cố Sâm Tây, Tây trong mặt trời mọc từ phía Tây".

Lúc tôi nghe được câu nói này là 10 giờ tối, ngồi ở ghế số 6 hàng số 8, trong rạp chiếu phim chỉ có một mình tôi. Tôi suy nghĩ: Một người trong lúc tuyệt vọng cùng cực, nếu có một ai khác có thể ngồi bên cạnh thì tốt biết bao, cho dù chỉ là nói một câu cho có, người đó cũng cảm thấy thế giới ngập tràn ánh sáng.

Nhưng không có, chưa từng có. Vì vậy Sâm Tây trở nên lạnh lùng, quái dị, dần dần học được cách sống chung với bóng tối, xây lên một bức tường ở thế giới của mình.

Tôi là một người có kinh nghiệm trong việc bị bạo lực học đường, ở năm thứ ba tiểu học, một cô bạn bày tỏ với tôi, tôi từ chối. Vì vậy trong trường bắt đầu nổi lên lời đồn đại "Tôi đem bộ phận sinh dục nam vạch ra cho cô ấy nhìn", vài ngày sau tôi trở thành một kẻ bị khinh thường nhất ở trường.

Nhưng tôi không có cách nào nói ra, nền giáo dục mà tôi được nhận đã làm tôi không thể nói ra chuyện này với giáo viên hay cha mẹ, dù có nói, ai có thể tin những đứa trẻ 8, 9 tuổi lại có thể nói ra được những lời như thế này?

Những tổn thương của Dịch Dao trong bộ phim, đối với tôi mà nói tựa như chuyện cũ được tái hiện. Bạn có thể biết cảm giác bị người khác dội nước từ lầu ba xuống như thế nào không? Cơ thể như bị lên cót, không ngừng run rẩy. Tai chỉ nghe được âm thanh hỗn tạp xào xạc, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tiếng cười người bên cạnh truyền tới. Điều đó giống như đưa thân mình lên một sân khấu có ngàn người, mà chúng ta chỉ diễn một vai duy nhất - là vai hề.

Tôi đã từng vừa lên trên xe đưa đón thì ôm chặt lấy cặp sách, dường như nó là một báu vật hiếm có, nhưng mở cặp ra lại phát hiện tiền bên trong đã biến mất hết. Khi tôi ở trên xe trợn mắt muốn tìm ra ai là kẻ đã bày ra chuyện này, nhưng cái tôi thấy là những gương mặt như cười như không, trong phút chốc tôi cảm thấy mình chính là trò cười lớn nhất trên thế giới.

Trên sân trường tôi bị bóng rổ đập vào, tôi chống lại, xông ra đánh người đang cười cười vui mừng ấy một trận, đó là việc làm tôi vui nhất trong cuộc đời. Sau đó tôi và Dịch Dao giống nhau, đều bị cả trường phê phán, đánh đập, bị trở thành kẻ thù chung.

Cho nên tôi muốn nói tôi thích bộ phim này, cho dù lời kịch có bị nhàu nặn ra vẻ, ống quay cực kì kém, nhưng tôi vẫn yêu thích nó, bởi vì đây là tôi, điện ảnh của chúng ta. Tôi biết vận mệnh không có cách nào thay đổi, nhưng tư thế đáp trả, chống lại cũng là một loại lựa chọn.

Cho nên tôi lựa chọn viết ra những gì tôi từng trải qua, cho bộ phim 5 sao, là hy vọng có nhiều người xem bộ phim này hơn, biết trên thế giới này thật sự có tồn tại bạo lực học đường, khi mọi người gặp được người bị hại, có thể ở bên cạnh họ, vỗ vai họ và nói cho họ biết "Tôi cùng bạn", hy vọng bạn có thể đứng ra chống lại vì họ.

Cuối cùng tôi muốn nói với những người bị bạo lực học đường một câu - "Tôi cũng vậy..."

Bạn có gặp một việc gì đó tốt đẹp thì phủ nhận, từ bỏ trước tiên hay không? Khi đạt được một thứ thì lúc sau đã dự cảm phải mất đi nó không? Tình cảm khi mới bắt đầu đã nghĩ đến lúc kết thúc? Thật đúng lúc, tôi cũng vậy.

Bạn có thích nghe một ít bài hát bi thương trống rỗng không? Từ những ca từ tìm được sự bình tĩnh và niềm vui, có thích ngồi trên bệ cửa sổ, lúc có cơn gió thổi qua cảm thấy tự do. Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.

Bạn có cảm thấy điềm đạm mà đen tối không? Thích mượn ánh sáng trong điện thoại chơi trò tạo bóng bằng tay trên tường, thích chiếu đèn pin tán loạn trên cầu thang, thích nhìn cái bóng đang múa trên tường, thích uống rượu lêu lổng lung tung trên đường phố không có mục đích. Trùng hợp thật, tôi cũng thế.

Tôi chẳng qua cảm thấy, không cần thiết làm những chuyện này, thậm chí trong lòng cũng có tính tự ti, không cần thiết làm thân với mọi người mà thay đổi bản thân mình. Bởi vì chúng nó cũng là một phần của chúng ta, trên thế giới này nhất định tồn tại một linh hồn giống với chúng ta, nó sẽ chấp nhận bạn, bao dung bạn.

Tôi vẫn tin tưởng, đời người không thể tránh khỏi kiếp số, nhưng mỗi người đều có quyền lựa chọn làm sao vượt qua nó được.

Vì vậy, bạn vốn đặc biệt, cần gì giống mọi người?"

153ngyfyz 1oe

Môi trường học đường vốn là nơi giáo dục nhân cách, đạo đức, hình thành nên những con người có phẩm chất cho xã hội, thế nhưng không biết từ bao giờ nó lại trở thành một "địa ngục" trong mắt mọi người. Thanh xuân của ai cũng đáng giá, cuộc đời của ai cũng có giá trị riêng, đừng vì trò đùa của bạn lại trở thành vết thương mà ai đó phải đau đáu suốt đời.

Theo: Douban
  • Bình luận
  • Lưu tin xem sau
  • Bình luận
  • Copy link
  • Chia sẻ facebook

Bình luận (0)

Trở thành người đầu tiên bình luận trong bài viết này.