Quá nhiều cảnh đóng thế
Sử dụng quá nhiều đóng thế có thể coi là vấn nạn hiện nay của điện ảnh Hoa ngữ. Không chỉ đóng thế cho những cảnh khó khăn hay nguy hiểm, các diễn viên đóng thế còn được sử dụng cho nhiều lý do ngớ ngẩn như sao mệt, đau lưng hoặc là vướng lịch trình. Điều này không ngạc nhiên, vì các diễn viên hạng A của Trung Quốc luôn bận rộn với các sự kiện điện ảnh, thời trang, cùng lúc đó còn tham gia vào từ 2 đến 3 đoàn làm phim.
Điển hình như bộ phim Cô Phương Bất Tự Thưởng, với 62 tập phim nhưng chỉ được quay trong 130 ngày, các diễn viên còn dính phải lùm xùm là chỉ quay...10 ngày cùng nhau, còn lại là sử dụng các diễn viên đóng thế đan xen. Nhiều cảnh đóng thế soi ra được lộ liễu đến nỗi, khán giả chỉ biết buông lời thở dài...không biết có bao nhiêu cảnh mình xem là diễn viên thật đây?
Những gương mặt vô cùng quen thuộc và nhàm chán
Vài năm gần đây, phim ảnh Trung Hoa chỉ quanh quẩn mấy tên tuổi nhất định như Dương Mịch, Đường Yên, Dương Dương..., mới nổi gần đây thì có Địch Lệ Nhiệt Ba. Các nhà sản xuất muốn phim được quan tâm, ăn khách, nên ráng mời các tên tuổi có tiếng về để đóng phim với thời gian eo hẹp và chi phí đắt đỏ.
Có cả những người đá chéo sân với diễn xuất ngô nghê, như Ngô Diệc Phàm với màn hôn dở kinh điển trong Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây, Tống Thiến (f(x) Victoria) gượng gạo diễn phim nào hỏng phim đấy. Hoàng Tử Thao và Người Đàm Phán cũng không gặt hái được thành công.
Những người không đá chéo sân như Dương Mịch, Dương Dương cũng liên tục bị chê "mặt đơ", diễn xuất gượng gạo, nhưng các nhà làm phim vẫn mời gọi vì độ nổi tiếng. Hậu quả là không có nhiều diễn viên tài năng được trọng dụng, mãi vẫn luôn phải làm "đá lót đường" cho những người nổi hơn. Không có diễn viên chính diễn hay, bảo sao phim cứ dở hoài?
Kĩ xảo nghèo nàn
Dù đã là năm 2018, điện ảnh và phim truyền hình Mỹ đã đạt đến đỉnh cao, nhưng những bộ truyền hình Trung Quốc vẫn quanh quẩn ở mức "ba xu" dù được đầu tư những con số lên đến hàng tỷ.
Người xem ngán ngẩm với những màn kĩ xảo, đồ họa tệ hại không khác gì trò đùa. Kĩ xảo không những "giả" mà còn quá mức màu mè, cứ như hận không thể lôi tất tần tật bảng màu ra để quăng vào vậy. Là một quốc gia đang phát triển mạnh mẽ với một đội ngũ nhân tài hùng hậu, có phải Trung Quốc nên bắt đầu suy nghĩ làm ra những kĩ xảo bớt "xúc phạm" khán giả hơn không?
Kịch bản chuyển thể mì ăn liền
Trung Quốc nổi tiếng vì có một dòng văn học rất riêng mang tên "ngôn tình". Dù không được đánh giá cao về mặt văn học, nhưng các cuốn sách ngôn tình vẫn có tính giải trí cao và thu hút giới trẻ bởi mô típ "cẩu huyết" của nó.
Luôn có các nhân vật khiến các cô gái trẻ mê mệt. Các nhân vật nam không là tổng tài lãnh khốc thì là "con nhà người ta" đẹp trai, giàu có, tài giỏi. Các cô gái thì đa dạng hơn nhưng chủ yếu vẫn luôn là kiểu "thánh nữ" tốt bụng, hiền lành, ngây thơ.
Nhìn thấy thành công của truyện "ngôn tình", các nhà sản xuất ồ ạt chuyển thể thành phim, với những nhân vật trong mơ bước ra từ đời thực để thỏa mãn ảo tưởng của các cô gái.
Tuy nhiên, thành ngữ Trung Hoa có câu: "Vật cực tất phản", cái gì quá nhiều thì đều không tốt. Vài năm gần đây, phim truyền hình Trung Quốc nhìn qua nhìn lại, nếu không phải là chuyển thể thì làm đi làm lại, xào đi xào lại từ những tác phẩm cũ.
Việc chuyển thể này không những khiến biên kịch không có đất sáng tạo, thu hẹp phạm vi về thể loại phim, mà còn làm cạn tài nguyên, vì phim chuyển thể ngôn tình khá hạn chế đề tài, hạn chế luôn cả diễn xuất của diễn viên. Ngôn tình cũng có cuốn dở cuốn hay, sờ hết cuốn hay, liệu có sờ đến cuốn dở. Mà phim chuyển thể không phải lúc nào cũng thành công, sửa nhiều thì mất chất, sửa ít thì kịch. Chuyển thể mãi, liệu có phải con đường đúng?
Những khán giả quá "dễ dãi"
Câu hỏi đặt ra là, vì sao với bằng đó vấn đề mà phim Trung vẫn "sống khỏe"?
Có lẽ lý do chính là vì khán giả quá dễ dãi. Đôi khi, dẫu phim có dở, nhiều fan vẫn "cắn răng" xem vì có "anh/ chị nhà mình" đóng, hoặc lý do là chỉ là vì dàn diễn viên trông đẹp. Không đẹp là không xem. Mà phim đẹp, diễn viên đẹp thì cũng rất "hên xui", diễn xuất "thất thường" lúc hay lúc dở. Chình vì vậy, người xem bỏ lỡ mất bao nhiêu phim hay, bao nhiêu người diễn xuất tốt mà không biết, và cũng là lý do mà các nhà sản xuất chỉ tìm mọi cách để thuê được những diễn viên "hot" với giá đắt đỏ. Thị hiếu "hẹp", "rẻ tiền" thì sao đòi được phim hay? Nếu muốn phim hay, phải chăng nên thay đổi từ suy nghĩ của mình trước?
Hy vọng trong tương lai sẽ có nhiều phim hay hơn, để khán giả được "rửa mắt". Có lẽ phải cố một chặng được rất dài nữa, phim Trung mới đạt được những kì vọng của khán giả.
Bình luận (0)
Trở thành người đầu tiên bình luận trong bài viết này.