Chào mừng bạn đến với Ny-Ålesund, một vùng đất nhỏ thuộc quần đảo Svalbard của Na Uy và là nơi xa nhất về phía Bắc của Trái Đất mà có thể sống được. Không như các nơi khác ở vùng Bắc Cực thường được sử dụng làm bãi đánh bắt cá hay bến cảng thương mại, nơi đây là tập hợp những phòng thí nghiệm phục vụ cho khoa học.
Từ năm 1990, Ny-Ålesund đã trở thành một khu vực lý tưởng chào đón các nhà khoa học đến từ khắp nơi trên hành tinh, những người mong muốn được tiếp cận gần nhất với cực Bắc của Trái Đất để nghiên cứu khoa học. Nằm trọn trên đảo Spitsbergen, rất nhiều trạm nghiên cứu của các quốc gia trên thế giới đặt tại đây.
Mỗi trạm nghiên cứu đều của một quốc gia nào đó, bên trong là không gian nghiên cứu và sinh hoạt các nhân của các nhà khoa học đến từ quốc gia đó, ngoại trừ trạm nghiên cứu AWIPEV của Pháp và Đức cùng nhau hợp tác phát triển.
Nhiếp ảnh gia Paolo Verzone người Ý đã kịp đến nơi này và dành thời gian tìm hiểu cũng như chụp ảnh các trạm nghiên cứu, trước khi bị công việc mới của ông ngốn hết quỹ thời gian cá nhân. Verzone bị quyến rũ không chỉ bởi sự hùng vĩ của thiên nhiên mà còn vì sự nghiệp khoa học của nơi này, ông đã quay lại nơi này hai lần nữa để chụp ảnh vào các thời gian khác nhau trong năm.
Một điều khiến Ny-Ålesund trở nên hấp dẫn hơn cả, Verzone cho biết chính là quá khứ của nó. Trở về thời xa xưa, đây là nơi đã in dấu giày các nhà thám hiểm tiên phong dám đương đầu khó khăn để chinh phục cực Bắc Trái Đất, bao gồm Roald Amundsen và Umberto Nobile.
Đến đầu thế kỷ 20, khi con người không còn mặn mà với những chuyến viễn du khám phá thế giới, nơi đây trở thành một công xưởng khổng lồ khai thác than. Năm 1963, hai vụ tai nạn lớn đã xảy ra khiến hoạt động khai thác mỏ ngừng lại, công ty sở hữu nó là Kings Bay AS đã biến nơi này trở thành một căn cứ nghiên cứu khoa học như ngày nay.
Ngày nay, mỗi trạm nghiên cứu đều có chức năng là một phòng thí nghiệm và không gian sinh hoạt cá nhân cho các nhà khoa học. Giới khoa học gia ở đây có chuyên môn trải rộng trong tất cả các lĩnh vực, từ vật lý học, hóa học cho đến sinh vật học, hải dương học.
Các nhóm khoa học gia đến Ny-Ålesund và đi theo từng khoảng thời gian cụ thể trong năm. Mỗi trạm như vậy sẽ có những người đứng đầu nhằm đảm bảo công việc nghiên cứu được thực hiện đúng theo kế hoạch và sự an toàn cho các thành viên trong nhóm. Thông thường, toàn bộ khu vực này chỉ có 30 nhà khoa học. Nhưng đến dịp cao điểm, số người sống ở đây có thể tăng đến 200.
Tại đây, điều quan trọng nhất chính là sự tĩnh lặng về sóng vô tuyến. Điều này có nghĩa là, các nhà khoa học sẽ không được sử dụng điện thoại di động bởi anten thu nhận sóng sẽ gây nhiễu các nghiên cứu khoa học liên quan đến sóng vô tuyến, cách duy nhất để kết nối với thế giới bên ngoài chính là dây cáp nối với đất liền. Ngoài ra, trẻ em không được đặt chân đến nơi này.
Những chiếc tàu thủy vận chuyển thực phẩm và trang thiết bị nhiều lần trong năm. Tuy có nhiều trạm nghiên cứu của các quốc gia khác nhau, nhưng nơi đây chỉ có một phòng ăn chung để mọi người có dịp ngồi lại nói chuyện và tương tác với nhau. Gấu Bắc Cực rất thường xuyên tiếp cận các trạm nghiên cứu, các nhà khoa học phải trải qua một khóa học ngắn để giữ bản thân được an toàn khi đến gần loài vật này.
“Hãy tưởng tượng những con người sống tại 20 ngôi nhà nằm giữa hư không, không có kết nối vô tuyến với bất cứ thứ gì trên thế giới hiện đại này, chỉ kết nối vật lý với đất liền nhằm mục đích trao đổi dữ liệu khoa học,” nhiếp ảnh gia Verzone chia sẻ sau chuyến đi, ông đánh giá cao sự tập trung và nâng cao năng suất làm việc khi không có thiết bị di động.
Tuy vậy, cuộc sống ở đây không vô vị nhạt nhẽo. Vào thứ bảy, các nhà khoa học có thể thư giãn tại quầy bar ở khu bếp chung. Với ly rượu nhẹ trên tay, họ tán gẫu cùng nhau, chơi bài hay những trò chơi khác không cần đến kết nối internet.
Bình luận (0)
Trở thành người đầu tiên bình luận trong bài viết này.