• Về đầu trang
Raven Le
Raven Le

'Humans of New York' mùa dịch Covid (Kỳ 2: Bà mẹ đơn thân bất đắc dĩ)

Cuộc sống

Nước Mỹ nói chung và New York nói riêng là nơi chịu ảnh hưởng nặng nề nhất bởi đại dịch Covid-19. Trong thời gian cách ly xã hội này, cuộc sống hối hả ở Mỹ dường như dừng lại với một bộ phận công dân, họ có cơ hội để nghĩ về những gì đã qua, lấy lại tinh thần và sẵn sàng đón nhận khó khăn phía trước.

Tất cả những hồi ức được chia sẻ trong series bài #quarantinestories của Humans of New York chắc chắn sẽ khiến chúng ta phải suy ngẫm và rút ra bài học cho mình.

Kỳ 2: Bà mẹ đơn thân bất đắc dĩ

Tôi đã trở thành một người mẹ ngay cả khi chưa biết quan hệ nam nữ là gì. Lúc đó tôi mới mười sáu tuổi, chị lớn của tôi thì khác, chị ấy sống một cuộc sống giang hồ, liều lĩnh. Khi chúng tôi phát hiện ra chị ấy có thai thì cái bầu đã được ba tháng rồi. Không chỉ thế, em bé còn sinh non nên gia đình không có thời gian chuẩn bị. Chị tôi trở lại cuộc sống lang bạt trên đường phố, và mọi thứ đè nặng lên vai tôi.

Tôi trở thành mẹ. Tôi cho đứa nhóc ăn, thay tã cho nó, thức dậy vào giữa đêm để chăm nó. Ban đầu có mẹ tôi giúp cho một tay, nhưng chẳng bao lâu sau bà bị đột quỵ và liệt nửa người bên phải. Bác sĩ bảo rằng mẹ tôi sẽ không bao giờ có thể chăm sóc được một đứa trẻ. Vì vậy, bà ấy đã ủy quyền chăm sóc Aidan cho tôi - ngay tại bệnh viện.

Tôi chỉ mới mười tám tuổi và đang chăm sóc mẹ lẫn đứa cháu - hiện tại đã trở thành con trai tôi. Tôi giữ kín tất cả chuyện này. Tôi không nói với huấn luyện viên quần vợt của mình tại sao tôi lại nghỉ tập. Tôi cũng không nói với bạn bè lý do tại sao tôi không thể đi chơi, đi dự tiệc, hoặc học đại học. Tôi không muốn bản thân mình bị kỳ thị.

Tôi bắt đầu "cày" bốn công việc cùng lúc. Tôi ẩn giấu tất cả cảm xúc của bản thân sâu trong tâm trí, chỉ để đảm bảo rằng con trai tôi vẫn ổn. Tôi thậm chí không thể đau buồn khi mẹ tôi qua đời. Tôi đã luôn phải suy nghĩ về con mình, chắc chắn rằng nó vẫn ổn. Kể từ đó, chỉ còn hai chúng tôi.

Aidan và tôi lớn lên cùng nhau. Nó là một đứa trẻ tuyệt vời và rất lễ phép nữa. Tôi thường xuyên phải dừng bước trong tòa nhà bởi những người xa lạ và họ chỉ muốn kể rằng Aidan đáng yêu như thế nào.

Nó còn biết giữ cửa thang máy cho mọi người, giúp bưng bê đồ lặt vặt cho họ. Đúng là một đứa trẻ có sự tập trung cao độ và thật năng động. Nó luôn làm mọi thứ với 100% năng lượng - giống như mẹ của nó vậy. Khi có một thứ gì đó phải hoàn thành, nó sẽ cố gắng hoàn thành đến cùng.

Đọc thêm: Tuyển tập 'Humans of Newyork': Chuyện ấm lòng mùa dịch

Theo: Humans of New York
  • Bình luận
  • Lưu tin xem sau
  • Bình luận
  • Copy link
  • Chia sẻ facebook

Bình luận (0)

Trở thành người đầu tiên bình luận trong bài viết này.