• Về đầu trang
Raven Le
Raven Le

'Humans of New York' mùa dịch Covid (Kỳ 3: Đồng 10 xu của bố)

Cuộc sống

Nước Mỹ nói chung và New York nói riêng là nơi chịu ảnh hưởng nặng nề nhất bởi đại dịch Covid-19. Trong thời gian cách ly xã hội này, cuộc sống hối hả ở Mỹ dường như dừng lại với một bộ phận công dân, họ có cơ hội để nghĩ về những gì đã qua, lấy lại tinh thần và sẵn sàng đón nhận khó khăn phía trước.

Tất cả những hồi ức được chia sẻ trong series bài #quarantinestories của Humans of New York chắc chắn sẽ mang lại nhiều giây phút cảm động và bài học quý giá cho chúng ta.

Kỳ 3: Đồng 10 xu của bố

Sau khi bà tôi qua đời, bố bước ra khỏi bệnh viện, hít một hơi đầy không khí trong lành. Sau đó, ông cầu nguyện, khẩn cầu bà nếu có linh thiêng thì hãy gửi cho một dấu hiệu. Khi bố mở mắt ra, có một đồng 10 xu dưới chân ông. Sau ngày hôm đó, bố bắt đầu tìm kiếm các đồng xu ở khắp mọi nơi, ông cho rằng đó chính là chỉ dấu của bà.

Lúc đó tôi mới sáu tuổi và luôn giúp ông tìm kiếm những đồng xu ấy. Tôi luôn cúi đầu nhìn xuống bất kỳ nơi nào mình đi qua. Và bất cứ khi nào chúng tôi tìm thấy một đồng 10 xu, bố sẽ nói: "Bà đã gửi nó cho chúng ta!" Sau đó, chúng tôi sẽ cho nó vào một lọ đất sét nhỏ mà tôi đã làm.

Đến khi tôi học lớp ba, một ngày nọ, cả nhà ngồi xuống và nói với tôi rằng bố bị ung thư. Lúc bố phải phẫu thuật, tôi đã ngồi trong văn phòng tư vấn hướng dẫn của bệnh viện suốt ca mổ. Rõ ràng bố đã bị bệnh được vài năm rồi. Đó là một loại ung thư hiếm gặp, và nó là khối u ác tính. Nó có thể biến mất trong hai tháng nhưng sẽ quay trở lại sau đó.

Bố không biết về điều đó. Ông chỉ cố gắng không bao giờ để căn bệnh ngăn cản cuộc sống của mình. Ông làm việc rất chăm chỉ rồi thức dậy vào mỗi buổi sáng lúc 4 giờ để tập thể dục. Thật không may, những năm cuối đời của ông phải gắn liền với những ngày tháng tuổi teen điên cuồng nổi loạn của tôi. Tôi đã đẩy ông ra xa rất nhiều. Tôi thì muốn đi chơi với bạn bè. Và bố cũng không phải là kiểu người tinh tế nữa, vì vậy tôi đã nghĩ rằng chúng tôi không có nhiều điểm chung.

Thế nhưng ông vẫn cố gắng tiếp cận tôi và mọi thứ đã trở nên tốt hơn trong mối quan hệ cha con. Ông thật sự giàu tình cảm và hay vờ tỏ ra ngớ ngẩn. Ví dụ như những lần ông xông vào phòng khi tôi đang học bài, hát thật to và dùng chai dầu gội đầu làm micro. Ông luôn luôn yêu cầu tôi lấy cà phê hoặc đồ ăn sáng. Còn tôi thì hay trả lời là "không".

Thật khó khăn khi bạn có cha mẹ bị bệnh nan y. Bạn nghĩ về nó mọi lúc, trong khi đó là điều cuối cùng bạn muốn nghĩ đến. Bạn biết rằng, khi mối quan hệ này càng trở nên gắn bó, mọi chuyện sẽ chỉ trở nên đau lòng hơn. Ông mất khi tôi mười sáu tuổi. Đó là ngày 30 tháng 11. Tôi nhớ rằng mình đã đi bộ quanh bãi đậu xe trong đám tang của bố, nhìn chằm chằm xuống đất. Không có lấy một đồng xu ở bất cứ nơi nào. Điều đó thực sự làm tôi bực mình.

Tôi đã nhìn lên bầu trời, hét lớn hết cỡ, vẫn không có gì xảy ra cả. Tôi và bố đã từng tìm thấy hơn 300 đồng xu khi ông còn sống, nhưng tôi không thể tìm thấy bất cứ thứ gì sau khi ông qua đời. Tôi đã tìm kiếm khắp nơi trong cả tháng.

Rồi một lần nọ, khi tôi đã có một ngày thực sự tồi tệ, tôi quyết định đến thăm mộ của bố lần đầu tiên kể từ sau tang lễ. Tôi đỗ xe, bước xuống bậc thang và tìm đến bia mộ của ông. Rồi tôi nhìn xuống chân mình. Vâng, có một đồng 10 xu ở đó...

Đọc thêm: Tuyển tập 'Humans of Newyork': Chuyện ấm lòng mùa dịch

Theo: Humans of New York
  • Bình luận
  • Lưu tin xem sau
  • Bình luận
  • Copy link
  • Chia sẻ facebook

Bình luận (0)

Trở thành người đầu tiên bình luận trong bài viết này.