• Về đầu trang
Raven Le
Raven Le

Sứ mệnh truyền giáo bất khả thi: Ký ức cuối cùng của John Allen Chau trước khi bị sát hại ở 'thành trì của Satan'

Cuộc sống

11 ngày trước khi bước chân đến với tử thần trên hòn đảo bị cô lập, John Allen Chau đã viết:

Chúa ơi, cảm ơn vì đã chọn con, trước cả khi con được hình thành trong bụng mẹ, để trở thành sứ giả mang tin phúc lành của Ngài. Cầu mong Nước Đức Chúa Trời và quyền ngự trị của Ngài sẽ ban xuống đảo Sentinel.

Trước khi chết, anh để lại 13 trang nhật ký, sau chuyến đi cuối cùng của Chau, các ngư dân phát hiện thi thể anh bị kéo lê và chôn vùi trong cát.

John Allen Chau và những liên hệ đầu tiên với người Sentinel

John Allen Chau là một người đam mê phiêu lưu, thám hiểm. Sau khi tốt nghiệp Đại học Cơ Đốc Giáo Oral Roberts ở bang Oklahoma chuyên ngành Khoa học thể chất, Chau đã đi rất nhiều nơi để truyền giáo, làm từ thiện và giúp đỡ người dân địa phương. Anh từng lăn lộn ở các khu tị nạn Syria, Iraq, những khu nhà ổ chuột nghèo khó ở Myanmar, thám hiểm rừng rậm và chinh phục những ngọn núi cao ở Bắc Mỹ.

Rõ ràng Chau là một thanh niên từng trải, có kiến thức, có kinh nghiệm hơn người, chính vì vậy mà cái chết thảm khốc của anh ở đảo Sentinel khiến người ta bàng hoàng và đặt dấu hỏi lớn, điều gì đã khiến anh dấn thân vào vùng đất tử thần một cách không hề do dự?

Kết quả hình ảnh cho john allen chau
John Allen Chau là một nhà thám hiểm có kinh nghiệm, anh không thể khinh suất đi vào chỗ chết, vậy lý do là gì?

John Allen Chau đến vịnh Bengal, Ấn Độ lần đầu tiên vào 4 năm trước khi thiệt mạng ở đảo Sentinel. Cập bến Ấn Độ khi có cơn bão dữ dội đang hoành hành, anh ở trong một nhà trú ẩn, luyện tập thể lực với những bài tập hít đất và squat. Chau muốn mình thật khỏe mạnh, trong trạng thái tốt nhất và không chứa những virus gây bệnh, bởi vì người Sentinel không có kháng thể với các loại bệnh thông thường, chỉ 1 cơn cảm cúm cũng có thể giết chết họ. Hơn nữa, anh muốn rèn luyện tinh thần mình một cách vững vàng nhất.

Chau đã chuẩn bị rất tốt trước khi thực hiện sứ mệnh truyền giáo mà anh cho là thiêng liêng. Khi cơn bão đi qua, Chau nhờ những người ngư dân Ấn Độ đưa anh tới một góc vắng vẻ trên đảo Sentinel vào ban đêm. Anh buộc phải nhờ bóng tối để tránh mắt của hải quân Ấn Độ đang tuần tra, chính phủ nước này không cho phép người ngoài đặt chân lên đảo. Vào hôm đó, Chau viết trong nhật ký:

Dải ngân hà và Chúa Trời đã che chở tôi khỏi hải quân và lính tuần tra bờ biển Ấn Độ.

Anh tận hưởng thiên nhiên tươi đẹp trên quần đảo Andaman:

Những sinh vật phù du phát sáng và lũ cá phản quang như những nàng tiên cá đang bơi lội, tôi nhìn thấy cảnh đẹp chưa bao giờ được chiêm ngưỡng trước đây. Một ngôi sao băng vụt qua trời cũng như tôi đang tiến đến một nơi đáng sợ có những mái nhà lởm chởm.

Rồi anh mô tả trong Nhật Ký:

Rồi một ánh sáng trắng tràn đầy khắp không gian và xua đi mọi sự sợ hãi. Hỡi Chúa, có phải hòn đảo này là thành trì cuối cùng của quỷ Satan nơi những cư dân của nó chưa bao giờ có cơ hội được nghe thấy tên người?

"Thành trì của quỷ Satan" - đó là cách mà John Allen Chau hình dung về hòn đảo đã cô lập với thế giới suốt hàng ngàn năm qua. Khi thuyền của Chau cuối cùng cũng cặp bờ đảo Sentinel, anh chào những người thổ dân lùn, đen nhẻm và trần truồng, đứng trên thuyền, Chau hét lên bằng tiếng Anh:

Tôi là John, tôi yêu các bạn, Jesus yêu các bạn và ngài đã cho phép tôi được đến đây gặp các bạn. Đây là một ít cá làm quà!

Sau đó, Chau đưa những con cá ngừ được đánh bắt ở vịnh cho thổ dân như một món quà. Đáp lại hành động đó, những thổ dân Sentinel cảnh giác và giương cung lên nhắm vào anh. Chau hoảng sợ và quăng những con cá lên bờ, các thổ dân thu nhặt chúng nhưng họ không để anh tiếp cận. Chau không thể làm gì khác ngoài việc quay thuyền lại và trở về.

'Thành trì cuối cùng của quỷ Satan' đáng sợ như thế nào?

North Sentinel Island, in India's Andaman and Nicobar Islands. Photo: AP
Đảo Bắc Sentinel - vùng đất bị cô lập của những thổ dân được Chau xem như "thành trì cuối cùng của quỷ" mà anh phải mang đến ánh sáng của Chúa.

Đảo Sentinel là một nơi bí ẩn, một trong những lãnh địa tách biệt với thế giới hiện đại và ánh sáng văn minh của nhân loại. Đã hàng ngàn năm nay họ không hề phát triển, cộng đồng thổ dân chỉ gồm hơn 100 - 200 người sống bằng nghề săn bắt hái lượm.

Các nhà nhân chủng học đã nhiều lần nghiên cứu yếu tố di truyền của người Sentinel, họ vô cùng thuần khiết về mặt gen di truyền, dòng máu chưa bao giờ bị lai tạp bởi ngoại nhân. Các dấu vết khảo cổ cho biết tổ tiên của họ nằm trong nhóm những người đầu tiên từ lục địa Phi đến Châu Á vào thời tiền sử. Người Sentinel đã ở vậy trên đảo suốt ngần ấy thời gian, man dại, hòa hợp với thiên nhiên, nhưng HOÀN TOÀN KHÔNG THÂN THIỆN VỚI NGƯỜI NGOÀI.

Chính phủ Ấn Độ nghiêm túc cảnh báo việc người lạ lên đảo Sentinel có thể sẽ bị giết, bởi họ đã từng thử và rút kinh nghiệm rồi. Vào năm 1974, một đoàn các nhà khoa học bao gồm nhà nhân chủng học Ấn Độ cố gắng làm thân với người Sentinel, họ đi với nhóm hỗ trợ gồm cảnh sát bảo vệ và đoàn làm phim.

Sentinelese youth. Photo: Alamy

Các nhà nhân chủng học biết rằng họ không thể giao tiếp với người Sentinel nên đã mang theo 3 người phiên dịch thuộc các bộ tộc văn minh hơn ở vùng đảo lân cận, ít nhất những người này có thể nói được một ít ngôn ngữ của thổ dân đảo Sentinel.

Từ trên thuyền ở đằng xa, người phiên dịch nói to: "Chúng tôi đến trong hòa bình, chúng ta là bạn!", người Andaman không trả lời, họ chỉ đáp lại bằng hành động rất dễ hiểu. Người đàn ông thổ dân giương cao cây cung từ khoảng cách 80 mét, một mũi tên dài hơn hai mét, đầu bịt đinh sắt xé gió bay đến sượt qua mạn thuyền tạo nên một âm thanh chói tai trước khi rơi xuống biển.

Image result for sentinelese"

Thông điệp của những thổ dân đã quá rõ ràng, họ khống muốn người lạ đặt chân lên đảo. Những nhà nhân chủng học Ấn Độ dùng phương án khác, thả dừa và chuối trong những xô nhựa theo dòng nước đến cho các thổ dân. Người Sentinel nhận lấy những thứ trái cây này. Thế nhưng, khi đoàn khoa học gia mang đến một con lợn, họ đã phóng lao giết nó và chôn vùi dưới cát.

Một đồ chơi búp bê được gửi đến để đánh giá sự hiếu kỳ của họ với những vật hình người, thế nhưng các thổ dân cũng chôn nó ở bãi biển. Có vẻ người Sentinel có tập quán chôn những thứ họ không chấp nhận dưới cát biển, một cách để thể hiện sự chối bỏ. Không hài lòng với những món quà, người Seninel tiếp tục bắn tên vào đoàn khoa học gia. Trưởng nhóm quay phim bị trúng tên vào đùi. Những người Sentinel là thợ săn bậc thầy, kỹ năng săn bắn lưu truyền hàng ngàn năm biến họ thành những cung thủ chết chóc.

Image result for sentinelese"
Người Sentinel là những thợ săn lành nghề, họ có thể trở nên rất nguy hiểm, có thể lấy mạng của bạn chỉ với một mũi tên.

Đoàn thám hiểm buộc phải quay thuyền rút lui, xa xa ở phía bãi biến, các chiến binh Sentinel đang giơ tay mừng chiến thắng. Câu chuyện này minh chứng một điều, nếu người Sentinel không chào đón bạn, hòn đảo này sẽ là địa ngục chôn xác bạn.

Sứ giả của Chúa

Lại nói về John Allen Chau, sau thất bại lần đầu tiên với những thổ dân, Chau trở lại đảo Sentinel sau 4 năm miệt mài học tập và rèn luyện, lần này anh tự tin hơn rất nhiều với sứ mệnh truyền giáo của mình. Chau quyết tâm sẽ biến đổi những con người hoang sơ này thành môn đồ của Chúa. Lần này hỗ trợ Chau là Alex - một người Ấn Độ trong gia đình theo đạo Cơ Đốc lâu đời.

Alex nghiêm túc cảnh báo Chau về nhiệm vụ bất khả thi này, tuy nhiên Chau đã bỏ ngoài tai. Trong 4 năm qua, Chau đã đọc 47 quyển sách truyền giáo, đến năm 2018, anh cũng đọc thêm 65 sách về nhân chủng học đồng thời nghiên cứu về những tiền lệ về cách mà các bộ lạc hoang sơ tiếp nhận nền văn minh.

Với số kiến thức mới, Chau tự tin lần này có thể chuyển hóa người Sentinel thành những con chiên của Chúa. Với sự hỗ trợ của người bạn Alex và chủ tàu đánh cá tên Karen, Chau một lần nữa đến với hòn đảo tử thần mà không hề biết đây cũng sẽ là chuyến đi cuối cùng của mình.

Bí ẩn xoay quanh bộ lạc nguyên thủy ở Ấn Độ đã sát hại nhà truyền giáo người Mỹ
Bức ảnh cuối cùng của Chau trên thuyền do ngư dân lái.

Karen nhờ vả một số người đánh cá cho Chau đi nhờ tàu ra đảo Sentinel. Khi tàu đánh cá cập bến, đặt chân lên bờ biển đảo Sentinel, Chau viết trong nhật ký:

Tôi cảm thấy sợ hãi, nhưng chủ yếu là thất vọng vì họ đã không chấp nhận tôi ngay lập tức.

Chau chuẩn bị thuyền kayak, ăn một con cá nướng vừa mới bắt được và chèo vài km dọc theo bờ biển đảo Sentinel, anh tìm một chỗ kín đáo để chôn thùng tiếp tế chứa những nhu yếu phẩm phòng khi cần đến. Trở lại tàu đánh cá, Chau chuẩn bị vài con cá tươi làm quà tặng, một quyển Kinh Thánh chống nước mà anh gọi là "bộ dụng cụ ra mắt", bao gồm cả những công cụ sơ cứu vết tên bắn. Chau đã đề phòng khả năng mình bị uy hiếp bởi cung tên và sẵn sàng đối mặt với thổ dân, đó là ngày 15 tháng 11 năm 2018.

Chèo thuyền kayak đến gần bãi biển cát trắng, nơi những người thổ dân đang tập trung, Chau có thể nghe tiếng trống trầm vang và tiếng hò hét của họ. 6 người Sentinel đứng trên bãi cát và hét hớn về phía Chau, họ đang nói thứ ngôn ngữ mà anh không thể hiểu được, nó thật chói tai. Có một người đàn ông thổ dân đội vương miện kết từ hoa cỏ, ông ta đứng trên một mõm đá, có vẻ như là tù trưởng của bộ lạc Sentinel.

Chau nhại lại những âm thanh mà họ phát ra, mỗi lần như thế người Sentinel lại cười cợt, có lẽ đó là những từ tục tĩu trong ngôn ngữ của họ. Một lúc sau, 2 người thổ dân chèo thuyền độc mộc tiếp cận Chau. Nhà truyền giáo trẻ hơi do dự, anh thả xuống nước vài con cá làm quà và chèo thuyền lui lại 1 chút. 2 người thổ dân quay thuyền để nhận lấy món quà.

Chau coi rằng đây là một biểu hiện cho sự thân thiện đang tăng dần lên giữa anh và các thổ dân, vì vậy mà anh tự tin chèo thuyền về phía bãi biển. Lúc này nhiều người Sentinel khác đang tập trung lại, họ tỏ ra hiếu kỳ, hầu hết không mang theo vũ khí trừ một cậu trai trẻ lăm lăm cung tên. Chau vẫy tay với cậu bé với ý muốn cậu hãy buông vũ khí xuống, nhưng cậu ta không hiểu.

1 cơn gió thổi ngang đẩy thuyền kayak của Chau vào chỗ nước nông, trong khi đó 2 thuyền độc mộc của thổ dân nhân cơ hội bọc hậu chặn lối thoát của anh. Chau đã mắc kẹt, anh giải tỏa tình huống bằng cách tặng cho hai thổ dân 1 cái xẻng. Người thổ dân nhận lấy món quà nhưng anh ta không có vẻ gì là thân thiện vì trong tay vẫn lăm lăm con dao được làm từ thanh tre nhọn sắc.

Chau không còn cách nào khác, anh trao cho những người thổ dân tất cả những vật dụng mà mình có để lấy lòng họ. Sau đó anh bước xuống bãi cát, tay cầm cuốn Kinh Thánh loại chống nước và bắt đầu đọc cho họ nghe từ phần sách Sáng Thế. Các ngư dân ở trên thuyền đánh cá từ xa đã chứng kiến tất cả và họ tự hỏi liệu người Sentinel có động lòng bởi những cử chỉ thân thiện của Chau?

Bất thình lình, một chuyện ngoài dự đoán diễn ra, hai người đàn ông thổ dân cướp lấy thuyền kayak của Chau và rời đi. Cậu bé cầm cung khi nãy lập tức bắn tên về phía Chau, mũi tên xé gió bay đến, may mắn thay nó trúng ngay quyển Kinh Thánh trên tay Chau và bị ngăn lại. Chau cầm mũi tên đang hướng về phía ngực mình, cảm nhận được sự bén nhọn của nó.

Hoảng sợ, Chau bơi vội vã liền 2km để trở về thuyền đánh cá, lũ người thổ dân không có động tĩnh gì, họ để anh rời đi. Trong lúc thất thần, Chau còn lầm tưởng những mõm đá nhô lên gần mặt biển là thuyền của thổ dân đang đuổi theo mình. Khi quay lại boong tàu đánh cá, Chau đối mặt với sự thật là anh đã bị lấy mất thuyền và không còn phương tiện nào để tiếp cận được số nhu yếu phẩm đã chôn ở bờ biển bên kia hòn đảo.

Lúc này Chau chỉ còn lại quyển Kinh Thánh, và quyển nhật ký, anh đã viết:

Tôi cảm thấy biết ơn là mình vẫn còn giữ được những văn tự của Chúa ở đây. Nhưng tôi cảm thấy sợ. Tôi không muốn chết. Liệu có khôn ngoan hơn khi rời đi và để cho người khác hoàn thành nhiệm vụ này?

Chau đấu tranh với chính bản thân mình, anh hiện phải đưa ra lựa chọn, trở về cùng Alex và Karen hay tiếp tục nhiệm vụ truyền giáo thêm 1 lần nữa? Lý trí khuyên rằng anh sẽ chết nếu tiếp tục, nhưng trái tim và tín ngưỡng lại muốn anh hoàn thành sứ mệnh của đức tin. Những người ngư dân đã khuyên Chau hãy quay về, nhưng anh đã ra quyết định nghe theo trái tim mách bảo. Anh viết những lời quyết đoán trong nhật ký:

CHÚA hãy để ý chí của Ngài được thực hiện. Nếu Ngài muốn tôi thực sự bị bắn hoặc thậm chí bị giết bằng một mũi tên, thì hãy cứ thế. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ hữu ích hơn khi còn sống, nhưng với Chúa, tôi sẽ trao tất cả vinh quang cho Ngài bất cứ điều gì xảy ra.

Trên thuyền đánh cá, Chau ngắm hoàng hôn và viết tiếp:

Đây có lẽ là lần cuối cùng tôi ngắm hoàng hôn, trước khi được đến với nơi mặt trời không bao giờ lặn (ý nói thiên đường). Ước gì có ai đó ở đây có thể nói chuyện được với tôi và hiểu được tôi. Tình yêu toàn thiện của Chúa sẽ xua đi nỗi sợ. Hỡi Jesus, hãy lấp đầy tôi bằng tình yêu toàn thiện của người dành cho những thổ dân kia. Tôi không mong rằng đây là những gì cuối cùng tôi viết nhưng nếu điều đó có xảy ra thì hãy xem như tất cả chuyện này là vì vinh quang của Chúa.

Sáng ngày hôm sau, Chau đưa cho các ngư dân quyển nhật ký và 2 bức thư, dặn dò rằng 1 lá thư dành cho gia đình anh, 1 lá thư còn lại cho Alex. Lúc này, các ngư dân buộc phải quay về bờ biển Ấn Độ, về phần Chau, anh cởi bỏ tất cả quần áo, chỉ mặc cái quần lót màu đen. Anh nghĩ rằng ăn mặc trần truồng giống thổ dân sẽ trở nên thân thiện với họ hơn.

Chia tay các ngư dân, Chau cứ thế tiến sâu vào đảo, tới nơi cư ngụ của người Sentinel. Đó là những hình ảnh cuối cùng mà các ngư dân nhớ về Chau, khi anh còn sống.

Kết quả hình ảnh cho john allen chau"

Rồi 1 ngày qua đi, các ngư dân trở lại đảo Sentinel để đón Chau như đã hẹn, họ chạy dọc bờ biển để tìm dấu vết của Chau. Họ hoảng hốt khi thấy một thi thể nằm trên bãi cát, một thi thể với cái quần lót màu đen. Chau đã bị các thổ dân giết chết, buộc dây vào cổ và kéo đi trên bãi biển. Không ai biết được những giây phút cuối cùng của Chau như thế nào và những gì đã diễn ra vào tối hôm trước.

Cái chết được báo trước

Bobby Parks, chủ nhiệm của John Allen Chau ở Đại học Oral Robert nói khi nghe tin học trò của mình đã chết:

Chúng tôi không ngạc nhiên khi nghe tin Chau đến truyền giáo ở những bộ lạc bị cô lập để chia sẻ tình yêu của Chúa. Chúng tôi buồn sâu sắc khi nghe tin cậu ấy đã chết. Chau là một người vị tha nhất mà tôi từng biết.

Sau cái chết của John Allen Chau, có rất nhiều nhà truyền giáo trẻ khác đã thề rằng họ sẽ tiếp tục sứ mệnh dang dở này. Tuy nhiên không phải ai cũng ủng hộ hành vi tự sát này, bình luận về vụ việc, giáo sư Ben Witherington III ở Chủng viện thần học Asbury, bang Kentucky nói:

Công việc truyền giáo Kitô giáo đã phát triển qua nhiều thời đại, và điều cực kỳ quan trọng đối với các nhà truyền giáo là cần phải nhạy cảm với văn hóa của những nơi mà họ được gửi đến. Chau là một ví dụ điển hình về cách mà chúng ta KHÔNG NÊN LÀM THEO trong thế kỷ 21.

Theo: Tổng Hợp

Bình luận (0)

Trở thành người đầu tiên bình luận trong bài viết này.