• Về đầu trang
Raven Le
Raven Le

Tuyển tập 'Humans of New York': Câu chuyện ly kỳ của Bobby Love - kẻ cướp ngân hàng trốn chạy suốt 40 năm (Kỳ 2)

Cuộc sống

Bài viết này xin phép trích dịch câu chuyện dài 11 kỳ trên Humans Of New York, kể về cuộc đời Bobby Love - kẻ cướp ngân hàng ở Bắc Carolina đã trốn chạy suốt 40 năm để rồi trôi dạt về New York với một danh tính giả và đôi bàn tay trắng. Ông ta cưới vợ, sinh con và nuôi nấng chúng trưởng thành trong nỗi lo sợ bị phát hiện. Một ngày nọ, cảnh sát đến gõ cửa nhà Bobby, vợ ông - bà Cheryl ra mở cửa và cuộc sống của cả gia đình đã thay đổi bắt đầu từ buổi sáng bình thường đó...

(Đọc kỳ 1 tại đây)

5/11: "Tên quản ngục"

Mọi thứ tốt đẹp ở trại giam này đã thay đổi đối với tôi khi một gã nào đó chửi lén tay quản ngục là "đồ đầu đất". Lúc đó hắn đang đi bộ qua bãi đậu xe, sáng sớm và trời vẫn tối nên hắn không thấy ai làm. Lúc đó tôi đang làm việc trong bếp, nên không thể nào tôi là người chửi hắn được. Thế nhưng tay quản ngục nói rằng hắn đã nhận ra giọng nói của tôi, và rồi hắn vu cáo tôi về hành vi mà tôi không làm.

Tôi đã cố gắng cúi đầu chịu đựng. Nhưng tôi càng cố gắng làm việc tốt, tôi càng bị trừng phạt. Tay quản ngục đặt điều giả dối cho tôi về mọi thứ. Hết buộc tội tôi trộm một tờ báo đến vu khống tôi giả vờ bệnh hoạn. Các báo cáo tiêu cực về tôi tiếp tục chồng chất, cho đến khi tôi bị đánh giá là có thái độ chống đối khó cải tạo.

Lúc đó, họ bắt đầu đưa tôi ra ngoài đường để làm việc nặng. Tôi phải làm công việc tồi tệ nhất trong nhà tù, dọn rác. Họ sẽ đánh thức bạn trước khi mặt trời mọc, bạn phải lên một chiếc xe buýt này, được đi khắp thành phố Raleigh để dọn rác trên đường cao tốc. Thật là khủng khiếp. Người đi đường sẽ ném hamburger và sữa lắc vào bạn.

Mùa đông đã gần kề nên thời tiết bắt đầu trở lạnh. Đó là khi tôi bắt đầu lên kế hoạch tẩu thoát khỏi nơi này. Tôi đã tiết kiệm tiền, cố nhớ các tuyến xe buýt. Tôi nhận ra rằng xe chở tù nhân đi lao động luôn dừng lại ở một ngã tư nhất định, ngay cạnh khu rừng nọ. Và tôi nghĩ rằng đó chính là thời cơ để bỏ trốn.

Tôi cũng nhận ra rằng tay nhân viên an ninh làm việc vào thứ Ba không bao giờ đếm số lượng tù nhân khi họ lên xe buýt. Vậy là vào một đêm thứ Hai nọ, trong khi chúng tôi đang xem trận đấu của đội Colts* trên TV, tôi đã đưa ra quyết định. Đó sẽ là đêm cuối cùng của tôi trong nhà tù này.

(*Colts: một đội bóng chày của Mỹ)

Walter Miller
Image may contain: 1 person, hat, outdoor and closeup

6/11: "Cái chết của Walter Miller"

Tôi dọn dẹp sạch sẽ tủ đồ cá nhân trước khi đi ngủ. Tôi không muốn để lại bất cứ thứ gì phía sau. Không có số điện thoại, không có địa chỉ, không có gì họ có thể sử dụng để tìm ra tôi một cách nhanh chóng. Vì tôi từng làm việc ở đài phát thanh nên được phát cho một vài bộ quần áo thông thường. Tôi mặc chúng vào dưới bộ đồng phục tù nhân rồi leo lên giường nằm.

Tôi đã không ngủ một phút giây nào vào đêm định mệnh đó. Theo chu kỳ thì cứ mỗi 3 giờ những người bảo vệ sẽ kiểm tra số lượng tù nhân 1 lần, tôi để ý thấy ánh đèn pin của họ tỏa sáng trên tường. Mặt trời cuối cùng rồi cũng lên, tôi nhảy ra khỏi giường, vẩy nước vào mặt cho tỉnh táo. Sau đó, tôi nhìn ra ngoài cửa, người bảo vệ bất cẩn mà tôi nhắc đến lúc trước đang đứng chờ sẵn ở đó. Hắn ta không bao giờ kiểm tra số lượng tù nhân. Nên tôi đã nghĩ: "Thế thôi, ta đi nào."

Tôi lên xe buýt, cố ý đi đến hàng ghế sau cùng để ngồi ngay cạnh lối thoát khẩn cấp. Sau vài phút lái xe, chúng tôi đã đến khu rừng nọ gần ngã tư. Khi xe đi chậm để dừng lại gần đó, tôi tức thì mở cửa thoát hiểm và trốn chạy. Dù nghe thấy tiếng còi báo động đằng sau lưng nhưng tôi không nhìn lại. Tôi cởi bỏ bộ quần áo màu xanh đặc trưng của tù nhân và cứ thế chạy tiếp, mồ hôi chảy ra ướt đẫm người.

Trông tôi là biết ngay một kẻ đáng ngờ, vì vậy tôi đã cố gắng hết sức để tránh xa những khu dân cư của người da trắng. Mỗi lần đi qua một người anh em da màu, tôi lại hỏi hướng đến ga tàu Greyhound. Mọi người cứ nói với tôi: "Tiếp tục đi, tiếp tục đi, tiếp tục chạy đi." Cuối cùng tôi cũng đến đó và đã tìm thấy một người anh em trong bãi đậu xe, cậu ta đồng ý mua cho tôi một vé đi New York.

Tôi đã chờ đến giây phút cuối cùng, nhảy trên xe buýt ngay khi tài xế sắp đóng cửa xe. Sau đó tôi nằm xuống chỗ ngồi trong khi xe di chuyển ra khỏi Raleigh. Một khi chúng tôi lên tới đường cao tốc, cô gái ngồi bên cạnh bắt đầu trò chuyện với tôi. Cô ấy hỏi tên tôi. Trong một khoảnh khắc, tôi đã suy nghĩ và trả lời: "Tôi tên Bobby Love."

Và đó là cái chết của Walter Miller.

Walter Miller
Image may contain: 1 person, sitting and outdoor

7/11: "New York"

Tôi - Bobby Love đã đến New York vào cuối năm 1977, rất vui khi được tự do, nhưng tôi vẫn đang trong một tình thế khó khăn. Xây dựng cuộc sống mới từ bàn tay trắng, những gì tôi có là 100 USD, hai bộ quần áo và một cái tên hoàn toàn mới. Tôi chuyển vào ở tạm một khách sạn tồi tàn, trong hai tuần sau đó tôi sống sót bằng cách ăn hotdog và hút cần sa.

100 USD sớm được tiêu hết và tôi bắt đầu ngủ bụi trên tàu điện ngầm. Biết rằng mình phải tìm ra cách gì đó để có thể kiếm cái ăn, nhưng thậm chí tôi không phải là một công dân hợp pháp, không có giấy tờ, không chứng minh thư, không gì cả. Bạn tin hay không, thứ đầu tiên tôi có được chỉ là một số an ninh xã hội.

Tôi tâm sự với một quý cô về chuyện tôi mất tất cả mọi thứ, và cô ấy đưa tôi một cái thẻ ghi số an sinh xã hội, thứ mà tôi vẫn còn giữ nó đến ngày hôm này. Tiếp theo tôi đi làm giả giấy khai sinh gốc, cào tên, và gõ 'Bobby Love' lên đó. Sau đó tôi đưa nó đến một tiệm in ấn và sao chép rất nhiều lần để trông nó không còn giả tạo nữa.

Tôi không mất nhiều thời gian để tìm được một người anh em ở nhà tang lễ đồng ý công chứng nó giúp tôi. Anh ta sẽ không ký lên đó nhưng sẽ dán tem nó. Và vậy là quá đủ với tôi rồi, kế đến tôi tìm thấy một người anh em da màu ở Cục quản lý xe cơ giới, anh ta nhắm mắt làm ngơ cho tôi. Và đó là cách tôi có được bằng lái xe.

Sau đó, tôi đã sử dụng tất cả các giấy tờ mới của mình để kiếm một công việc trong quán cà phê của Trung tâm Y tế Baptist. Đó là nơi tôi gặp Cheryl.

Bobby Love
Image may contain: 1 person, outdoor

8/11: "Cheryl"

Cheryl thật vô tội, ngược lại với tôi. Và đó là lý do tại sao tôi bị cô ấy thu hút. Tôi không bao giờ muốn hẹn hò với một người có quá khứ tệ hại như bản thân mình, uống rượu, nghiện thuốc và có một quá khứ dơ bẩn. Cheryl thật dịu dàng, gần như ngây thơ theo một cách nào đó. Tôi chưa bao giờ nói với cô ấy về quá khứ của mình, và cô cũng không thực sự ép tôi phải nói ra.

Tôi chỉ kể với Cheryl rằng tôi lớn lên ở miền Nam, điều đó là sự thật. Rằng tôi sẽ đến thành phố New York để tìm kiếm một cái gì đó mới mẻ, điều đó cũng đúng nốt. Nhưng tôi chưa bao giờ nói với cô ấy về Walter Miller, tôi không nghĩ điều đó là cần thiết. Người tên Walter đã chết từ rất lâu rồi, trên chiếc xe buýt ở trạm Greyhound ra khỏi thành phố Raleigh. Tôi là một người đàn ông mới, bây giờ tên tôi là Bobby Love. Và nếu như vậy là đủ cho Cheryl thì không có lý do gì để làm mọi chuyện trở nên phức tạp.

Chúng tôi kết hôn trong năm 1985. Thời gian trôi qua và chúng tôi đã có con, nuôi nấng bốn đứa trẻ cùng nhau. Tôi không thể để cho gia đình mình gặp phải nguy cơ nào. Người thân ở Bắc Carolina cứ nói với tôi: "Anh phải minh bạch. Anh phải nói với cô ấy." Nhưng họ không biết vợ tôi, không hiểu cô bằng tôi đâu. Cheryl là một người phụ nữ chính trực. Hầu hết mọi người khi họ thấy một đồng USD rơi trên đường phố sẽ không ngần ngại bỏ nó vào túi. Nhưng Cheryl thì không, nếu thấy cảnh đó cô ấy sẽ ngăn mọi người lại và đi tìm chủ sở hữu của một USD nọ.

Cô ấy là loại phụ nữ như thế đó, không phải loại phụ nữ có thể giữ kín được những bí mật như của tôi. Tôi không nghĩ rằng cô ấy sẽ gọi cảnh sát đến bắt tôi nhưng sẽ ép tôi phải tự gọi cảnh sát. Cheryl sẽ nổi nóng lên. Vì vậy, tôi không thể tiết lộ với vợ mình về Walter Miller. Điều đó cũng không cần thiết, vì Bobby Love đâu có một tiền án tiền sự nào. Bobby Love là một người đàn ông của gia đình. Bobby Love là một con chiên ngoan đạo tại nhà thờ của anh ta mà thôi.

Mỗi Chủ Nhật khi đến nhà thờ, mục sư sẽ thuyết giáo về việc quên đi quá khứ, tha thứ cho bản thân và nhìn phía trước. Đó chính xác là những gì tôi đang làm. Phần tội lỗi đó trong cuộc đời tôi đã được chôn vùi ở Bắc Carolina. Và nó đã không quay trở lại.

Bobby Love
Image may contain: one or more people and phone

(Còn tiếp)

Theo: Humans Of New York

Bình luận (0)

Trở thành người đầu tiên bình luận trong bài viết này.