Tọa lạc trên một ngọn đồi đầy gió nằm ở bờ biển phía đông Hồng Kông, nơi đây đóng vai trò quan trọng trong sự phát triển của ngành công nghiệp điện ảnh xứ cảng thơm. Khu phức hợp bỏ hoang khổng lồ này được xây dựng vào năm 1961. Hãng phim Thiệu Thị (Shaw Brothers) điều hành nó dưới sự hướng dẫn của huyền thoại Thiệu Dật Phu (Run Run Shaw).
Trong thời hoàng kim, nơi đây được xem là studio sản xuất phim tư nhân lớn nhất thế giới với 23 tòa nhà tọa lạc trên diện tích hơn 186.155 mét vuông. Không chỉ là nơi làm việc, khu vực này còn có các chung cư là nơi ở của nhân viên hãng phim và cả diễn viên. Điều này làm cho hãng phim Thiệu Thị giống như một công xưởng khép kín bóc lột sức lao động. Khu phức hợp rộng lớn này còn được gọi dưới cái tên Movietown.
Sự phát triển của Movietown đồng nghĩa với việc gia tăng quyền lực của ông Thiệu Dật Phu tại Hồng Kông. Sau khi chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc, ông Thiệu đã để mắt đến thị trường phim ảnh tiềm năng ở Hồng Kông, nơi bị chi phối bởi những bộ phim nước ngoài và các tác phẩm nội địa tầm trung. Vì vậy, ông quyết định chuyển việc sản xuất ở Singapore và Malaysia về đây.
Chỉ trong thời gian ngắn, studio mới thành lập nhanh chóng trở thành ông hoàng trong kỷ nguyên vàng của nền điện ảnh Hồng Kông. Một số người cho rằng hãng phim đã gần như một tay thiết lập nên ngành công nghiệp điện ảnh xứ Cảng thơm.
Hãng phim này giống như một thực thể tồn tại độc lập. Cơ sở khổng lồ này có đầy đủ các trang thiết bị cần thiết để sản xuất tất cả các thể loại phim. Một số tác phẩm nổi tiếng đã ra đời tại đây như Nam Canh Nữ Chức (1962) và Thiếu Lâm Tam Thập Lục Phòng (1978).
Tuy nhiên, phần lớn các bộ phim sản xuất tại đây đều khá đáng quên, vì nó giống như một nhà máy sản xuất phim hàng loạt. Thay vì tập trung vào chất lượng, họ cho ra đời nhiều tác phẩm cùng một lúc với dàn diễn viên hạn chế. Những người này phải được tận tay ông trùm Thiệu Dật Phu lựa chọn, đào tạo và có mối quan hệ mật thiết với ông.
Phong cách làm phim độc quyền này tương tự như hoạt động của các hãng phim Hollywood vào đầu thế kỷ 20, nơi phim ảnh ra đời chỉ đơn thuần nhằm phục vụ cho lợi ích thương mại của các hãng phim lớn mà không phải vì mục đích nghệ thuật.
Giống như phong cách sản xuất phim phương Tây, phim ở đây được quay mà không thu tiếng. Sau đó, âm thanh và lời thoại được thêm vào tùy vào ngôn ngữ của quốc gia mà tác phẩm được xuất khẩu. Nhờ mạng lưới phân phối rộng lớn, các bộ phim này được giới thiệu đến nhiều quốc gia trên thế giới.
Cốt truyện của các bộ phim được vay mượn trực tiếp từ các tác phẩm phương Tây mà gần như không hề được chỉnh sửa, tương tự như câu thành ngữ Quảng Đông “nấu lại cơm nguội ngày hôm qua”.
Áp lực mà dàn diễn viên của hãng phim phải chịu là vô cùng lớn. Theo báo cáo của các phương tiện truyền thông, nhiều người đã bị suy sụp tinh thần hay tệ hơn là tự tử như Lâm Đại và Lâm Phong.
Bắt đầu từ năm 1980, điện ảnh Hồng Kông đã không còn ở thời kỳ đỉnh cao như những năm tháng kỷ nguyên vàng. Số lượng tác phẩm hãng phim Thiệu Thị sản xuất cũng sụt giảm đáng kể. Bộ phim cuối cùng của hãng được ra mắt vào năm 2003.
Kể từ năm 2007, khối kiến trúc này hoàn toàn bị bỏ trống, được canh gác và cô lập với thế giới bên ngoài. Công ty Thiệu Thị đã xây dựng một cơ sở mới gần đó với chi phí lên đến 180 triệu USD. Tuy nhiên, hãng phim mới chủ yếu chịu trách nhiệm cho các phân đoạn hậu kỳ với các sân khấu cách âm và phòng lồng tiếng.
Quay trở lại cơ sở ban đầu, việc làm gì với khu đất này hiện vẫn đang là vấn đề tranh chấp giữa chủ đất và Hội Đồng Quy Hoạch Thành Phố. Vào cuối năm 2014, một quyết định được đưa ra nhằm biến nơi đây thành đất thổ cư và tài sản thương mại. May mắn thay, điều này đã được đảo ngược hoàn toàn vào phút cuối bởi Hội Đồng Tư Vấn Cổ Vật Thành Phố bằng việc tuyên bố Movietown là di tích lịch sử cấp 1 – cấp cao nhất của hạng mục này.
Điều này đã làm chệch hướng kế hoạch của các nhà phát triển bất động sản vô đạo đức. Hiện nay, các nhà chức trách đang có kế hoạch để duy trì hiện trạng ban đầu của một số tòa nhà. Tuy nhiên, vẫn cần nhiều thời gian để câu hỏi liệu Movietown sẽ được bảo tồn ở mức độ nào được trả lời, và trên hết, sự bảo tồn này có tôn vinh nền văn hóa phim đầy biến động của Hồng Kông hay không.
Bình luận (0)
Trở thành người đầu tiên bình luận trong bài viết này.