• Về đầu trang
Minh Ngọc
Minh Ngọc

Tuyển tập 30 câu chuyện kinh dị cực ngắn nhưng để lại nỗi sợ dài lâu (phần 2)

Kinh dị

11. 'Địa ngục' của MeanPete

Không có cái cổng long lanh nào cả. Lý do tôi biết được mình đang ở trong hang là vì tôi vừa mới đi qua lối vào. Tôi biết đây là nó, điều mà tôn giáo có nói tới, điều con người sợ hãi... Tôi vừa đi qua cổng vào địa ngục. Tôi cảm thấy cái hang như một vật thể sống và nó đang thở. Mùi kinh tởm của thịt thối lấn át mũi tôi. Đột nhiên, có tiếng nói cất lên.

Dù sợ hãi, tôi vẫn cố giữ bình tĩnh: "Xin chào, ngươi là ai?". Thứ đó trả lời: "Ngươi biết đấy". Biết ngay mà. Tôi bắt đầu sợ hãi: "Ngươi là ác quỷ. Tại sao lại là tôi? Tôi đã cố sống tốt nhất có thể". Sự im lặng bao trùm lấy không gian sau khi tôi nói ra.

Thứ đó tiếp tục nói: "Thế ngươi mong đợi cái gì" Tôi đáp lại: "Tôi không biết .Tôi không bao giờ tin bất cứ điều gì trong số này. Tại sao lại là tôi cơ chứ." Nó vẫn im lặng. Tôi tiếp tục: "Mọi người nói rằng mánh khóe giỏi nhất mà người đã làm là thuyết phục họ rằng ngươi không tồn tại. " Nó trả lời: "Không, mánh khóe giỏi nhất ta đã làm là thuyết phục thế giới rằng có một sự thay thế." Tôi rùng mình: "Vậy là không có Chúa ư?". Trên hang hiện lên dòng chữ: "Ta là Chúa."

12. 'Tai nạn' của minnboy

Lúc đó là một giờ sáng và Guy Halverson đang ngồi trong căn phòng khách tối tăm của mình. Anh ta đã không làm gì trong hơn một giờ rồi. Tai nạn diễn ra tối hôm đó cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí anh. Đèn chuyển sang màu đỏ, nhưng anh ta lại vội vàng tăng tốc. Một vệt mờ màu cam lóe lên ở phía bên phải và trong tích tắc, một cú va chạm dữ dội xảy ra. Người đi xe đạp ngã lên mui xe của anh ta và rơi xuống vỉa hè. Anh ta trở nên hoảng hót, bấm còi điên loạn, rồ ga và phóng vào bóng tối, không quên để ý gương chiếu hậu của mình cho tới lúc về nhà. Trên đường về, anh ta nghĩ: "Tại sao mình lại bỏ chạy, mình bị ngu hay gì?"

Anh ta chưa bao giờ phạm tội trước đó và đã tự trừng phạt mình bằng cách tưởng tượng mình phải ở trong tù nhiều năm, chứng kiến cảnh sự nghiệp đi tong, gia đình biến mất và tương lai cũng tan tành. Anh nghĩ: "Tại sao bây giờ mình không đến đồn cảnh sát nhỉ? Mình có thể thuê một luật sư mà." Đột nhiên, có ai đó đến gõ cửa nhà anh. Thế là hết rồi. Mọi chuyện đã chấm dứt rồi. Buộc phải ra mở cửa thôi. Chạy trốn chỉ khiến cho chuyện tồi tệ hơn.

Anh ta run rẩy, đứng dậy và ra mở cửa. Một sĩ quan cảnh sát đứng dưới hiên nhà hỏi: "Ông Halverson phải không?" Anh ta thở dài: "Vâng. Hãy để tôi...". Chưa để anh nói hết câu, vị sĩ quan tiếp lời: "Tôi vô cùng xin lỗi, nhưng tôi có một số tin xấu. Một người đã tông vào xe đạp của con anh và bỏ trốn. Cậu bé tử vong ngay tại hiện trường. Tôi rất lấy làm tiếc vì sự mất mát của anh. "

13. 'Lần sau bạn sẽ biết rõ hơn' bởi IPostAtUnnightư

Đã bao giờ bạn bước vào một căn phòng và nhìn thấy một con ma cà rồng chưa? Không, không phải là loại đẹp trai tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời giống trong phim đâu. Mà là cái sinh vật hôi hám, trắng bệch và gầy giơ xương cơ? Cái loại mà luôn gầm gừ khi bạn bước vào ấy mà? Thứ khiến cho bạn bất động chỉ bằng đôi mắt trũng sâu và làm bạn không thể chạy trốn dù bạn đã hoảng hồn khi nhìn thấy cái sinh vật đó xuất hiện từ trong bóng tối?

Nếu có, tim của bạn có đập liên hồi nhưng đôi chân vẫn đứng im không? Bạn có cảm thấy thời gian đang trôi chậm lại dù bọn chúng di chuyển nhanh như tia chớp không? Bạn có rùng mình sợ hãi khi chúng đặt một bàn tay lên đầu bạn và một tay khác dưới cằm để có thể nghiêng đầu và nhìn cổ bạn không? Bạn có rùng mình khi cái lưỡi khô và thô ráp của chúng trượt từ má qua hàm, đến cổ họng nhằm tìm kiếm nơi nào nhiều máu nhất không? Bạn có cảm thấy hơi thở nóng của chúng đang phả vào da bạn khi chúng thăm dò động mạch của bạn không? Lưỡi của nó có ở đó và nhói liên tục như thể chúng đang tận hưởng khoảnh khắc đó không?

Sau đó, bạn có cảm thấy như mình đang rơi vào một hố đen và chợt nhận ra không phải tất cả ma cà rồng đều uống máu và một vài uống ký ức không? Bạn đã trải nghiệm cảm giác đó bao giờ chưa? Chắc là chưa. Vậy để tôi viết lại câu hỏi vậy: Bạn đã bao giờ bước vào một căn phòng và tự nhiên quên mất tại sao mình lại bước vào đó chưa?

14. 'Bàn tay' của minnboy

Light and shadow of creepy hands crawling

Bác sĩ bỏ ống nghe và đeo lại nó lên cổ. Sau đó ông ta nói: "Anh Weatherby, tất cả các xét nghiệm của anh đều cho kết quả âm tính và tôi thấy anh không có gì bất thường." Adam biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Anh nói: "Tôi không điên, thưa bác sĩ." Ông ta tiếp lời: "Tôi xin lỗi, nhưng không có nguyên nhân vật lý nào khiến anh thỉnh thoảng mất kiểm soát tay. Một nhà tâm lý học có thể giúp …" Mất bình tĩnh, Adam hét lên: "Tôi không cần trị liệu. Tôi cần câu trả lời. Bàn tay tôi như có tâm trí riêng vậy. Tại nó, tôi đã mất việc. Tôi bị điều tra vì tham gia một vụ tấn công. Tôi đã suýt giết chết hàng xóm của mình. Chuyện này không thể tiếp tục được. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì vào thời điểm này."

Sau hai tuần dùng một loại thuốc mới, Adam không thấy tiến triển gì và ngày càng chán nản. Anh tin rằng tên bác sĩ đã nói dối và vấn đề không nằm ở tâm lý. Đêm đó, một Adam đau khổ và tức giận uống rượu bourbon đến mềm cả người. Trong cơn say rượu và vô vọng, anh ta đi vào gara và tiến tới chỗ cái cưa bàn, rồi từ từ đưa cổ tay về chỗ lưỡi cưa.

Thám tử Armstrong cùng một số sĩ quan bước vào gara và bắt gặp một cái xác đẫm máu. Ông hỏi: "Chúng ta có gì?". Các sĩ quan trả lời: "Đây là một cảnh tượng rất kỳ lạ, thưa thám tử." Amstrong hỏi lại "Tại sao lại thế? Hãy nhìn vào cơ thể anh ta mà xem. Anh ta rõ ràng tự chặt bàn tay của mình và chảy máu tới chết.". Một viên sĩ quan nói: "Nhưng chúng tôi không tìm thấy bàn tay của anh ta đâu."

15. 'Anh ấy đứng đối diện cái cửa sổ nhà tôi" của sabethook

Tôi không biết tại sao tôi lại nhìn lên, nhưng mỗi khi làm vậy, tôi lại thấy anh ta ở đó. Anh đứng đối diện với cửa sổ nhà tôi. Trán anh tựa vào kính, đôi mắt lóe lên và nở một nụ cười đỏ như máu. Và anh ta chỉ đứng đó thôi. Vợ tôi đang ngủ trên lầu, con trai tôi nằm trong cũi và tôi không thể di chuyển. Tôi như đóng băng và để anh ấy nhìn tôi qua kính. Ôi xin đừng. Miệng của anh ta không chuyển động nhưng tay anh ta lại đưa lên và sờ vào tấm kính. Tôi không thể làm gì được. Tôi chỉ đứng đó, chân chôn trong bụi cây tôi đang cắt tỉa và nhìn vào nhà mình. Anh ta đứng đối diện với cửa sổ nhà tôi.

16. 'Những người sa ngã" của dastard82

Vào cuối thập kỷ này, đã có rất nhiều người ngã từ trên trời xuống. Họ không bao giờ mặc quần áo, luôn trần truồng và có nụ cười đáng sợ trên khuôn mặt. Lúc đầu chỉ có một vài người, nhưng sau đó hàng trăm, hàng ngàn người rơi xuống, phá hủy xe hơi, nhà cửa, chặn đường cao tốc. Nghiên cứu cho thấy chúng có vẻ ngoài giống con người, nhưng không có máu, ruột, thậm chí là trái tim. Không ai có biết được họ đến từ đâu, hay tại sao họ lại có nụ cười gớm ghiếc như vậy.

Một người phụ nữ ở Costa Rica đã nghiên cứu hiện tượng này và nhận ra một bí mật kinh hoàng. Cô nhận ra một trong những người rơi xuống là một người thân đã chết từ lâu và trở lại trong hình dạng của môt thiếu niên. Sau đó, ngày càng có nhiều người nhận ra ngươi thân của mình. Không ai có thể giải thích lý do tại sao họ quay lại. Dù cho xác người kia đã bị hỏa táng, họ vẫn sẽ rơi từ trên trời xuống. Bạn không thể thoát khỏi họ dù có làm gì đi chăng nữa.

Số lượng người tử vong do bị xác rơi trúng ngày càng cao hơn và ngay sau khi họ được chôn cất, những người đã chết sẽ quay lại. Mẹ tôi chết khi bị một thi thể rơi vào người. Ngay tuần sau, báo chí đưa tin có một các xác rơi vào kính chắn gió trên máy bay. Tôi nhìn thấy khuôn mặt của mẹ tôi và bà đang nở nụ cười đẹp nhất tôi từng thấy. Họ nói khi địa ngục đã hết chỗ, người chết sẽ đi lại trên trái đất. Vậy còn thiên đường thì sao?

17. 'Ngày hạnh phúc nhất đời tôi' của recludus

Tôi đứng nhìn người đàn ông sắp trở thành bố vợ tôi nắm tay con gái mình đi vào lễ đường. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt ông ta khi tiếng nhạc nhắc ông rằng rằng chỉ vài phút nữa, tôi sẽ nắm lấy tay cô ta và đeo nhẫn cho cổ. Ông ta đi lên bục và tôi nắm lấy tay cô ấy, nở một nụ cười lớn. Đó là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Bố của cô dâu quỳ xuống và bắt đầu cầu xin. "Làm ơn. Tôi đã làm tất cả những gì anh yêu cầu. Chỉ xin anh hãy trả lại con gái cho tôi." Tôi lườm ông ta. "Im lặng và đừng phá hỏng buổi tiệc. Nếu ông ngồi xuống và tận hưởng buổi lễ thì có lẽ là tôi sẽ nói cho ông biết tôi giấu phần còn lại của cô ta ở đâu."

18. 'Trốn tìm' của KMApok

"Em ở đâu đấy?" Tôi hét lên. Trong cơn hoảng loạn, tôi chạy qua trang trại bỏ hoang. Tôi không thể tìm thấy cô ấy. Cô ta không ở trong nhà cũ cũng không ở trong kho thóc. Tới chỗ cánh đồng, tim tôi cứ đập liên hồi. Khi đang tìm kiếm ở đó, tôi đã vấp phải một cái ụ đất khổng lồ. Cảm thấy có gì đó không ổn, tôi liền dùng tay để đào đất. Đào được một lúc thì tôi cảm nhận được thứ gì đó. Hộp gỗ.

Tôi nói to: "Em có ở đó không?" Khi áp tai vào gỗ, tôi nghe thấy tiếng khóc. Tôi liền đào tiếp, nhưng nhận ra nó mất quá nhiều thời gian. Nhìn xung quanh, tôi thấy một cái lán để dụng cụ làm vườn. Tôi vội chạy tới đó, mở toang cánh cửa và nhìn thấy một cái xẻng bấn thỉu. Có lẽ là tên khốn đó đã dùng cái xẻng này để chôn cô. Rồi tôi dùng chính cái đó để đào đất. Chẳng mấy chốc chiếc hộp gỗ đã lộ ra. Tôi ném cái xẻng và mở nắp cái thùng. Em ấy quay lại nhìn tôi, mắt mở to. Em bị trói. Bị bịt miệng. Nhưng còn sống.

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Cảm ơn Chúa. Tôi thò tay vào túi, lấy cái giẻ có tẩm thuốc mê của mình ra. Sau đó tôi cúi xuống và dí vào miêng cô ấy. Cô ta vùng vẫy một lúc rồi ngất đi. Tôi xách cô ta lên và đi. Khi tôi quay lại xe tải, anh trai tôi cười nói: "Ôi, chết tiệt! Chú tìm thấy cô ta rồi à!" Tôi trả lời: "Đúng vậy. Nhưng anh suýt nữa thì khiến em bỏ cuộc đấy." Rồi anh ta nói: "Thôi, giờ đến lượt anh. Chú đưa cô kia đi đâu đấy?" Tôi chỉ tay vào một cái lạch rồi nói: "Ở đâu đó đằng kia kìa. Cẩn thận kẻo bị đuối nước đó." Anh ta cười và chạy đi: "Thằng khốn này!" Tôi mỉm cười khi thấy anh ta bỏ đi. Tôi thích trò trốn tìm phiên bản người lớn này.

19. 'Nhóm hỗ trợ yêu thích của tôi' của IPostAtMidnight

Thôi được rồi, tôi thừa nhận mình là thằng khốn nạn. Tôi cũng lười chảy thây nữa. Tôi chỉ ở đây để tìm một thằng ngốc, vì trong một nhóm luôn có một thằng ngốc. Nhóm hỗ trợ này khá bình thường. Chúng tôi đều nói chuyện trên mạng, chọn ra một nơi yên tĩnh và bây giờ tất cả chúng tôi đều ngồi khoanh tay theo một vòng tròn. Jerome bắt đầu trước. Anh rót cho mỗi người một tách trà khi anh ta bắt đầu nói chuyện. "Tôi là Jerome. Bạn có thể uống trà của mình, nhưng chỉ sau khi đã giải thích lý do tại sao bạn ở đây. Tôi sẽ bắt đầu trước."

Anh ta nói rằng mình chưa bao giờ yêu ai trước đây. Tôi hiểu điều đó. Anh ta xấu như quỷ. Anh ta nhấp ngụm trà trong khi một đứa con gái to mồm nói tiếp. "Miyu," cô ta nói. "Ngồi đây vì cha mẹ tôi." Cô ta nói ngắn gọn và ngọt ngào. Đúng là Miyu rất đáng ngưỡng mộ. Cô ấy có lẽ không phải là thằng ngốc. Theo sau là một cựu chiến binh không chân, một doanh nhân nghèo túng, một con nghiện và một người già bị bệnh. Rồi đến lượt tôi. "Tôi là đồ khốn. Mọi người đều ghét tôi."

Tôi húp sùn sụt cốc trà ô long, khi mà thằng béo ngồi cạnh tôi kể câu chuyện nỗi khổ người béo nhạt như nước ốc của nó. Sau đó, chúng tôi ngồi im lặng cho tới khi Jerome ngã xuống. Rồi đôi mắt của Miyu trợn ngược lên, cô ta đổ rạp xuống. Chỉ có thằng béo phản ứng. Nó rên rỉ: "Chuyện gì đang xảy ra thế?" Tôi tưởng rằng đây là một nhóm hỗ trợ những người từng cố tự sát!" Vậy là tôi tìm thấy tên ngốc rồi. Tôi nói, phun ra một hụm trà: "Đúng mà. Họ đều ủng hộ điều đó. Không ai muốn chết một mình cả." Trời đất, da thằng đó trắng như ma vậy! Tôi thích điều này! Những cuộc tự tử tập thể này là giấc mơ của kẻ tàn bạo và tôi còn không phải đụng tay đụng chân! Đã nói với bạn rằng tôi là một tên khốn lười biếng mà.

20. 'ylim3' của IPostAtMidnight

Emily bé nhỏ đã biến mất vào năm ngoái. Ở khu tôi giờ họ đang làm vỉa hè mới. Tại đó, tôi đã tìm thấy tên của cô ấy được viết trên nền xi măng ướt để tưởng nhớ cô. Nhưng dòng chữ bị viết ngược. Và được viết từ bên dưới.

Xem lại tuyển tập truyện kinh dị cực ngắn phần 1phần 3 nếu bạn bỏ lỡ nhé.

Theo: scoopwhoop
  • Bình luận
  • Lưu tin xem sau
  • Bình luận
  • Copy link
  • Chia sẻ facebook

Bình luận (0)

Trở thành người đầu tiên bình luận trong bài viết này.