Ông Mauro Morandi 78 tuổi hiện đang sống một mình trên hòn đảo Budelli nhờ vào một cơ duyên đến với mình vào 28 năm trước. Trước khi đến đây, ông đã chán ghét cuộc sống ồn ào nơi thành thị, vì vậy Morandi mong muốn tìm một vùng đất thanh bình và sinh sống đến cuối đời. Ông tìm đến hòn đảo này vào cuối những 1980, khi đó người trông giữ đảo chuẩn bị nghỉ hưu, và ông đã quyết định thay thế vị trí ấy. Cứ vậy, Morandi đã sinh sống ở đây 28 năm.
Vườn quốc gia Quần đảo Maddalena bao gồm 7 hòn đảo, và Budelli được coi là đẹp nhất trong số đó, mọi người thường gọi nơi này là "Bãi biển màu hồng" hay La Spiaggia Rosa. Cát ở đây có màu hồng do các mảnh san hô và vỏ sò.
Trong những 1990, nơi này được chính phủ Ý đưa vào danh sách vùng có "giá trị tự nhiên cao". Bãi biển đã đóng cửa để bảo vệ hệ sinh thái mỏng manh của nó, và chỉ một số khu vực cho khách du lịch đến tham quan. Hòn đảo nhanh chóng chuyển mình từ nơi thu hút hàng ngàn khách du lịch trở thành nơi vắng vẻ, đơn độc.
Những năm tháng đầu sống ở đây, ông Morandi đã không muốn trò chuyện với bất cứ ai. Nhưng sau đó ông dần nhận ra việc cho người khác biết đến những nơi tuyệt đẹp thế này sẽ giúp họ yêu quý thiên nhiên hơn. Chính vì vậy, ông đã trò chuyện với khách du lịch, đặc biệt là trẻ con về hòn đảo cũng như việc bảo vệ môi trường.
Năm 2016, sau một cuộc chiến pháp lý kéo dài 3 năm giữa một doanh nhân New Zealand và chính phủ Ý về quyền sở hữu đất đai, một tòa án phán quyết rằng Budelli thuộc Công viên quốc gia Maddalena. Cùng năm đó, công viên này đã đề nghị Morandi rời khỏi đảo - việc làm này đã khiến công chúng phản đối kịch liệt. Một bản kiến nghị phản đối việc trục xuất ông ra khỏi đảo đã thu được hơn 18.000 chữ ký, gây áp lực cho các chính trị gia địa phương.
"Tôi sẽ không bao giờ rời khỏi nơi đây", Morandi nói "Tôi hy vọng sẽ chết ở đây. Sau khi được hỏa táng tôi mong tro cốt của mình sẽ được thả bay trong gió nơi này". Ông tin rằng mọi sự sống cuối cùng sẽ trở về với đất.
Morandi ở lại đảo mà không cần bồi thường hay trợ cấp. Mỗi ngày ông lại đi nhặt rác nhựa trên bãi biển. Mặc dù không hài lòng về việc xả rác của người dân trên đảo, ông vẫn bảo vệ nơi này với sự nhiệt tình và giáo dục du khách về hệ sinh thái và làm thế nào để bảo vệ nó.
Morandi nói: "Tôi không phải là nhà thực vật học hay nhà sinh vật học. Tuy tôi biết tên của thực vật và động vật, nhưng công việc của tôi khác nhiều với nhà khoa học. Để có thể chăm sóc cho thực vật sẽ cần rất nhiều đến kỹ thuật chuyên môn, còn tôi chỉ cố gắng làm cho mọi người hiểu tại sao thực vật cần phải sống".
Morandi đã sống suốt những năm tháng dài như vậy cô đơn, một mình, không có người thân và bạn bè. Nhưng ông hài lòng với "nhà tù" mà mình đã chọn, một "nhà tù" chẳng khác gì thiên đường. Mỗi buổi sáng, Morandi ngắm bình minh trên biển. Ông cũng đặc biệt yêu thích mùa đông trên đảo, thời gian này khách vãng lai đến rất ít, ông có nhiều thời gian hưởng thụ cuộc sống một mình hơn.
Một công ty internet đã kết nối Wi-Fi cho hòn đảo vì vậy Morandi đã có thể liên kết thế giới bên ngoài qua mạng xã hội. Ông chụp ảnh khu vườn, bãi biển và những nơi đẹp đẽ của hòn đảo cùng những thông điệp bảo vệ vẻ đẹp tự nhiên để đăng lên Facebook. Ông cũng thường xuyên bình luận trả lời các câu hỏi của mọi người.
Với cuộc sống yên bình như mình mong muốn, ông Morandi hi vọng mình sẽ tiếp tục sống như vậy suốt quãng thời gian còn lại trong đời mình và chết ở đây. Dù có nhiều áp lực từ phía chính phủ nhưng ông kiên quyết được lưu lại đây cho đến khi chết.
Bình luận (0)
Trở thành người đầu tiên bình luận trong bài viết này.