• Về đầu trang
H.Khanh
H.Khanh

[Truyện kinh dị] 2 điều bạn không bao giờ được quên (Kỳ cuối)

Kinh dị

Khi tôi quay trở lại căn nhà số 10, đường Aspen, trong tay đầy hàng hoá, tôi thấy April đang chơi ngoài sân, tôi cười và gọi tên con bé, nhưng April không nhìn lại tôi, chắc con bé đang chơi vui nên không để ý.

Tôi đi vào nhà, “Sunshine, Lollipops and Rainbows” vang lên từ đài radio. Hôm nay càng lúc càng lạ.

“Em yêu”, tôi gọi Jessie, đặt đống hàng hoá lên bàn bếp, “Em sẽ không tin được hôm nay anh vừa gặp ai đâu”

Jessie không trả lời, cô ấy cứ tiếp tục thái rau và hát theo điệu nhạc.

“Em yêu? Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”

Vẫn không trả lời, lúc này tôi đã hơi lo lắng một chút.

Tôi khều vai Jessie, và bàn tay tôi đi thẳng qua người cô ấy, cứ như là cô ấy vô hình vậy, hoặc là tôi vô hình. Chuyện đ#o gì đã xảy ra vậy?

“Em yêu ơi, anh về rồi”, tôi nghe một giọng nói quen thuộc ngoài cửa.

Jessie quay ra, nở một nụ cười ấm áp

“Chào anh, anh đi hơi lâu, em đã bắt đầu lo lắng đấy”

“Anh xin lỗi, lúc nãy anh gặp lại một người bạn cũ, bọn anh đi uống vài ly ấy mà”

“Huh? Em có biết người đó không?”

“Anh không nghĩ là em biết đâu”

April gọi từ bên ngoài, là vấn đề gì đó liên quan đến cỏ

“Anh cắt cà rốt hộ em được không?”, Jessie nói với người đàn ông lạ mặt, “Em ra kiểm tra con bé thế nào”.

“Được rồi, để anh”, và 2 người hôn nhau.

Sau đó, Jessie rời khỏi căn phòng.

“Được rồi, cái đ#o gì đang xảy ra vậy? Ông đã làm gì vậy đồ bệnh hoạn?”

“Tên ta là Nate, người lạ à”, ông ta nói, “Ta sẽ rất cảm kích nếu cậu gọi ta bằng tên của ta”

Trong trạng thái tức giận của mình, tôi nắm lấy vai ông ta, và thật ra tôi chạm được vào người ông ta, nhưng tôi không đủ khoẻ để làm cho ông ta đối mặt mình.

“Nate là tên tôi, đây là nhà của tôi, và Jessie là vợ của tôi. Tôi muốn ông làm cho mọi thứ bình thường trở lại”

Ông ta trầm giọng xuống

“Cậu sai rồi, cậu trẻ, tất cả những điều đó đã thay đổi, đây là nhà của Nate Wilson, căn nhà này là nhà của Nate Wilson, và Jessie là vợ của Nate Wilson, cuộc sống của Nate Wilson. Và chúng ta đã thoả thuận rồi, nhớ không? Ta mới là Nate Wilson. Còn cậu á, cậu trẻ? Cậu chẳng là ai cả”

“Tôi không chấp nhận điều đó!” Tôi hét lên, nhưng chẳng ai nghe tôi cả, ngoài người đàn ông đó.

“Ta khuyên này, cậu trẻ. Thực tế là mọi chuyện vẫn thế cho dù cậu có chấp nhận nó hay không. Tất cả mọi thứ cậu có, mọi thứ mà cậu nghĩ là cậu kiếm được, đều là nhờ những chỉ dẫn của ta. Cuộc sống này chưa bao giờ là của cậu, cậu chỉ mượn nó từ ta. Và bây giờ cuộc sống này là của ta, cậu không thể làm gì được đâu”

Ông ta dừng lại.

“Có một điều cậu có thể làm đấy, cậu trẻ. Tránh xa cuộc sống của ta, và vợ con ta ra. Hiểu chứ, người lạ?”

“Tôi có thể gặp lại họ không?”

“Tất nhiên, nhưng chỉ có ta mới có thể thấy cậu, cũng như việc 10 năm trước, chỉ có cậu mới có thể thấy ta. Không dễ chịu gì phải không? Vô danh, không ai biết đến”

Tôi vỡ lẽ và ngồi bệt xuống, bắt đầu khóc như một đứa trẻ

“Tôi thật ngu ngốc, tại sao tôi lại mắc lừa như thế…”

Nate Wilson nhìn tôi.

“Đừng trách bản thân cậu, cậu trẻ à. Tôi đã đợi hàng thế kỉ mới có thể gặp được một người tương tác với mình, đó không phải là lỗi của cậu đâu”

“Tên của tôi…”

“Đằng nào thì cậu cũng sẽ lãng phí nó thôi, nếu không nhờ ta mười năm trước, cậu đã bị đánh đập, nghiện thuốc giảm đau, và chết vì quá liều vài tháng sau. Nate Wilson nằm dưới tấm bia. Thật lãng phí, nhỉ?”

“Nhưng tôi phải làm gì bây giờ?”

“Những gì ta đã làm, cậu trẻ à. Đi mọi nơi, tìm người mà cậu có thể tương tác, có thể sẽ là ngay chiều nay, hôm sau, tháng sau, năm sau, hoặc thế kỉ sau. Nhưng đừng lo, lạc quan lên đi”

“CẢ THẾ KỈ SAU?”, tôi hét lên.

“Cậu sẽ ngạc nhiên đấy cậu trẻ à, khi cậu không là ai cả, kiên nhẫn sẽ tìm đến với cậu thôi. Và khi cậu tìm thấy một cái tên mới, biết đâu cậu sẽ biết trân trọng nó hơn.”

Thứ hai: Nếu điều gì đó trông có vẻ như quá tốt để thành sự thật, thì đúng là như vậy đấy

“Vậy thôi à? Tôi chỉ cần làm vậy thôi?”

Nate Wilson gật đầu.

“Chắc là phải thế thôi, cậu trẻ à, nhưng cậu có vẻ là người tốt, chắc cậu sẽ ổn sớm thôi, ta tin thế”

Tôi từ từ bước ra khỏi căn phòng, qua dãy hành lang, và rồi ra khỏi căn nhà. Tôi nhìn lần cuối gia đình của mình – à không, của Nate Wilson, rồi lặng lẽ rời đi. Họ đều đang cười đùa, không ai biết rằng tôi từng tồn tại.

Có lẽ sẽ tốt hơn như vậy, không đau thương tan vỡ gì cả.

Tôi chào tạm biệt, lời tạm biệt họ sẽ không bao giờ nghe, và nhắm mắt lại, ngăn giọt nước mắt chuẩn bị ứa ra. Tôi lặng lẽ đi vào thành phố, tìm kiếm những điều mà tôi còn chẳng biết.

Và đó là câu chuyện của tôi. Có lẽ Nate đã đúng, đằng nào thì tôi cũng sẽ phí phạm cuộc đời của mình, có lẽ ông ta sẽ sống cuộc đời của Nate Wilson tốt hơn.

Tôi không còn thấy gắn bó với cái tên đó nữa.

Nhưng nếu bạn đọc được những dòng này, thì hẳn là bạn có thể hiểu tôi, có thể trả lời tôi chứ nhỉ?

Nếu vậy, mong rằng tôi sẽ nhận được hồi âm từ bạn. Chúng ta có nhiều điều phải nói đấy. Và tôi nghĩ là tôi có thể mang lại những điều tốt đẹp cho bạn, người đọc, người bạn thân mến à. Tôi sẽ giúp bạn, mọi điều bạn cần, mọi điều bạn muốn, và tôi sẽ chẳng đòi hỏi gì từ bạn cả.

Thật đấy, tôi chẳng cần gì đâu…

Hết

Theo: Reddit, r/nosleep
  • Bình luận
  • Lưu tin xem sau
  • Bình luận
  • Copy link
  • Chia sẻ facebook

Bình luận (0)

Trở thành người đầu tiên bình luận trong bài viết này.