• Về đầu trang
An Hy
An Hy

Rầm rì kể nhỏ cho nhau nghe những câu chuyện tâm linh có thật (P2)

Kinh dị

Deadmangolfing - Cabin hắc ám trong rừng

4

Phải nói là tôi hoàn toàn không tin vào những cái ma quỷ rùng rợn nhảm nhí này trước đây đâu. Thế nhưng trong một chuyến đi leo núi, tôi và vợ có thuê một cabin nhỏ 2 phòng ngủ nằm cách biệt ở khu vực núi Rainer Washington. Ngay khi vừa bước chân vào, vợ tôi đã nói cổ sẽ không đời nào ngủ trong 2 căn phòng ngủ đó chỉ vì chúng có “năng lượng hắc ám."

Theo lời cổ, thì căn phòng có chút kinh dị như sau: bộ váy búp bê trang trí trên tường vừa quái lạ vừa ghê rợn, cái ghế bập bênh cũ mèm như muốn rệu ra ở trong góc, một cánh cửa lúc nào cũng khóa kín mà cổ nghĩ nó có thể dẫn lên gác xép, rồi thêm vị trí đặt cửa cũng dị dị khó hiểu không kém.

Sau khi vừa sắp xếp xong đồ đạc, chúng tôi lại còn phát hiện được một cuốn nhật ký cabin để lại từ những người khách cũ. Cái cuốn này nó đầy rẫy những lời ghi chú đáng sợ luôn. Nào là “Chồng tôi thức dậy với mùi của thịt xông khói và trứng chiên, trong khi chẳng có ai ngoài anh ấy đã dậy hết”; “Bộ váy búp bê trong phòng ngủ là cánh cổng dẫn đến địa ngục” rồi còn “Chúng tôi thức dậy đêm qua với âm thanh của thứ gì đó đang đi trên gác xép” và cả câu này nữa “Cánh cửa kì lạ luôn khóa chặt thì sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy nó hết khóa và còn mở toang ra".

Tôi nói thật là tôi thấy mấy cái này nó nhảm nhí cực kì và bảo vợ là tôi chẳng thèm tin bất cứ thứ gì trong cuốn đó. Nhưng mà cuối cùng thì chúng tôi đồng ý với nhau là sẽ ngủ trên sàn phòng khách, đồng thời cũng sẽ đóng luôn cửa phòng ngủ lại.

Đêm tiếp theo sau khi đã leo núi cả ngày trời, 2 vợ chồng tôi nhóm lửa và ăn uống bên ngoài cabin. Tôi uống được vài chai bia rồi bắt đầu thách vợ mình đi vào phòng ngủ ngay đêm đó. Khỏi phải nói, cổ sợ hết hồn và chẳng dám đứng dậy đi nửa bước nữa là. Còn tôi thì kêu chẳng có gì kì lạ về căn phòng nên hùng hùng hổ hổ thực hiện lời thách thức đi thám hiểm nó ngay sau đó.

Bước vào hành lang, tôi xoay cái vặn cửa và đẩy nó vào chỉ vừa được chừng hơn 25cm thì bị chặn lại, cánh cửa đập phải cái ghế dựng đối diện nó. Thấy lạ chứ? Cửa mở vào trong, căn phòng chỉ có duy nhất một lối vào là nó, cái ghế dựng ngay lối đi bên kia của phòng khiến tôi không thể bước vào được, và nó hẳn phải được đặt từ bên trong.

Tôi hét lên như một đứa con gái, chỉ một tiêng hét nhỏ thôi nhé, đóng sập cái cửa lại và giả vờ như thể tôi làm thế để dọa vợ mình.

Chúng tôi yên lành trong đêm đó và tôi chẳng hề hé một câu với cổ cho đến ngày hôm sau khi cả 2 lái xe đi về.

atubbychubbygoat - Tivi thích trêu ngươi

6

Hồi trước tôi có qua nhà bạn chơi, ở đó cũng có thằng bồ của cổ nữa. Tụi tôi đang ngồi xem TV trong nhà cô ấy, trên cái TV đó có đặt mấy viên nến thơm (kiểu TV hộp cũ chứ không phải TV màn hình phẳng thời nay đâu). Thì đột nhiên, 2 viên nến thơm bay khỏi cái TV và đập thẳng vào bức tường đối diện. Tụi tôi thì đứng hình còn cô ấy thản nhiên đứng dậy, thờ ơ nói “mấy ngày gần đây vụ này xảy ra nhiều ghê”.

5

Troutburger30 - Ngôi nhà ghét người lạ ghé qua

Hồi đó tôi đã 21 tuổi, có một hôm tôi đang ở nhà một mình, nhà của bố mẹ tôi thì lúc nào cũng rờn rợn, kể cả mấy đứa bạn sang chơi cũng đôi lần chứng kiến vài hiện tượng rồi. Ví dụ như là: tất vớ tự động di chuyển, cửa ra vào đột nhiên đóng lại, bóng đèn chớp nháy liên tục…

Hôm đó ở nhà một mình, tôi đang ngủ thì nghe thấy tiếng TV. Không hiểu sao cái TV đó đột nhiên được mở ở âm thanh to hết mức và trên màn hình còn đang hiện một cảnh đứng nữa. Cái cảnh đó nhìn gần giống như bức The Scream của họa sĩ Munch ấy. Còn âm thanh thì tôi chỉ biết diễn tả nó như tiếng gào thét kiểu robot với âm lượng cực đại.

Tôi cố gắng tắt cái TV đi nhưng không được, điều khiển lẫn nút bấm không hoạt động. Thế là tôi đành phải rút dây nguồn ra. Cuối cùng cái TV đó cũng im bặt và ngưng làm trò, tôi lên giường ngủ tiếp. Khoảng 15 phút tôi mới bình tĩnh trở lại sau sự cụ vừa rồi, đến lúc ấy ở hành lang vang lên tiếng bước chân của ai đó. Sàn nhà làm bằng gỗ nên tôi có thể nghe rõ mồn một từng tiếng, có đến 6 bước chân riêng biệt. Tôi thậm chí có thể biết được vị trí của chúng nhờ tiếng động phát ra, và cái tiếng đó nghe như tiếng của ủng ấy.

Tôi lấy ra một con dao bên cạnh giường và ngồi im lặng lắng nghe. Không có gì cả. 30 phút im ru tôi không còn nghe thấy bất cứ thứ tiếng gì. Tôi dần cảm thấy thoải mái trở lại thêm lần nữa. Thì chừng 20 phút, lại vang lên những tiếng bước chân, cũng từ vị trí trên hành lang mà ban nãy tôi xác định được. Lần này, tôi ngồi ở cạnh giường suốt 1 tiếng đồng hồ, hoàn toàn im ắng và tối đen, tôi cứ ngồi đó lắng nghe. Vẫn chẳng có gì.

Đêm đó tôi nằm nhìn trần nhà chờ đến 6 sáng để chuẩn bị đi làm. Khi mặt trời vừa lên, tôi ra khỏi phòng thám thính căn nhà. Tất cả cửa ra vào, cửa sổ đều đóng và được khóa trong. Tôi tìm tất cả mọi ngõ ngách trong nhà, đi vào từng phòng và mở từng chiếc tủ, không có gì. Cho đến hôm nay, những điều đêm đó vẫn là trải nghiệm kinh dị nhất tôi từng chứng kiến.

Còn nhiều chuyện khác nữa, bao gồm cả chuyện vợ tôi trong căn nhà. Mà bất cứ thứ gì đang trú ngụ trong nhà bố mẹ tôi, nó chẳng hề thích có người ghé qua tí nào.

1. Hồi trung học, thằng bạn ghé qua nhà tôi bơi. Tôi thấy nó tháo giày ra và bỏ vớ vào trong. Cả 2 đứa nhảy xuống hồ bơi chơi rồi quay lên. Suốt cả buổi, nó luôn ở bên cạnh tôi và trong nhà không có ai khác nữa. Nhưng khi đi vào phòng lấy giày, 2 cái vớ biến mất. Chúng tôi tìm khắp nơi mà chẳng thấy, ít nhất cũng phải 30 phút lục lọi khắp căn nhà ấy. Khi quay trở lại phòng vừa nãy, những chiếc vớ ở ngay đó, còn được xếp ngay ngắn cạnh đôi giày.

2. Khi vợ và tôi còn trong giai đoạn hẹn hò, tôi có dắt cổ về thưa chuyện với bố mẹ. Chúng tôi ngồi trên ghế sofa dài, cách đó 5m là đàn guitar của tôi, nó còn đang gắn một chiếc capo trên cần đàn. Trong phòng cũng có bố mẹ nữa. Lúc chúng tôi vừa mới nói xong chuyện đang nghĩ đến việc làm đám cưới, thì đúng 2-3 giây sau cái capo bay ra khỏi đàn và đập vào đầu vợ tôi. Cái capo đó được kẹp chắc chắn vào cần đàn với một cái then chốt luôn rồi, và nó cũng ở cách tụi tôi ít nhất 5m.

3. Trong mấy tháng cuối ở trong căn nhà đó, bố mẹ tôi có một chuyến đi chơi đến bang khác. Hẳn nhiên là vợ tôi (lúc đó còn là bạn gái) sang ngủ qua đêm rồi. Cả 2 chúng tôi ở với nhau trong căn nhà.

Khi đang yên giấc thì cổ đánh thức tôi dậy với một gương mặt hoảng sợ tột cùng. Cổ bảo là trong nhà có chiếc đèn tự động bật lên, tôi quay sang thì thấy ánh sáng ở ngay dưới mép cửa, cùng lúc đó cũng có âm thanh lạ vang lên nữa. Tôi lấy cái đèn pin và khẩu súng đi ra khỏi phòng. Chiếc đèn tự động bật nằm trong nhà tắm, cửa phòng lúc đó còn đang đóng lại, vòi nước thì mở và ở chế độ nước nóng, gương trong phòng đều bị mờ đi bởi hơi ấm. Tôi tắt hết chúng đi và dọn sạch. Lúc đầu tôi còn tưởng là cô ấy giỡn, nhưng nói thật là tôi chưa bao giờ thấy cô ấy sợ đến như thế.

3

Steve_2016 - Chàng rể ưa sạch sẽ

Tôi từng đi cùng bạn đến nghỉ ở một nhà trọ xa xôi tại Scotland. Nửa đêm, tôi tỉnh dậy và cần phải đi vệ sinh, rồi đột nhiên không khí trở nên lạnh cực kì lạnh luôn ấy. Tôi nghe thấy cả tiếng ai đó phàn nàn “Mấy người này luôn luôn, luôn luôn làm dơ phòng và mình thì lúc nào cũng dọn sạch cả, nhưng rồi vẫn thế, nó tiếp tục dơ như cũ”. Mà lạ là nó chỉ lạnh lúc đó thôi rồi cũng ấm áp trở lại như cũ.

Sáng hôm sau tôi nói chuyện với chủ nhà về chuyện đêm qua phòng ngủ đột nhiên lạnh dã man lúc tôi dậy đi toilet, và trước khi tôi kịp nói thêm bất cứ thứ gì thì ông ấy đã ngay lập tức hỏi tôi “cậu thấy AI?”… Cái từ “ai” đó khiến tôi rùng mình. Không phải là “CHUYỆN gì đã xảy ra?” mà là “cậu đã thấy AI?”

Hồi sau, ổng cũng kể cho tôi về con gái và cậu con rể của ổng. Hai người đó sống trong căn phòng tôi trọ và cậu rể đã mất vì một tai nạn. Cơ mà điều yêu thích lúc còn sống của cậu ấy là dọn dẹp. Ngay cả khi ngồi đánh mấy dòng này, tôi vẫn thấy lạnh người đây.

2

Gaba-gaba_hey - Những con ma kiểu cổ

Tôi sẽ chỉ nói thêm về câu chuyện của tôi thôi, nhưng mà tôi từng sống trong 2 căn nhà bị ám, một căn với mấy con ma kiểu cổ, căn còn lại y chang như cái địa ngục. Nói trước tôi là người vô thần và tôi sẽ không thèm tin điều gì nếu không phải mắt thấy, tai nghe và bản thân tự mình trải nghiệm.

Căn nhà ma ám được xây từ những năm 1800 lận. Mọi người có thể nghe thấy tiếng trẻ con chạy lên chạy xuống cầu thang. Không hề có ai trên đó đâu. Mẹ tôi từng phải gọi cho cảnh sát một lần. Khi các viên cảnh sát tới nhà và lên tầng trên, họ còn nghe thấy tiếng thứ gì chạy sau lưng. Mấy người này thậm chí đã rút vũ khí ra nhưng khi quay lưng lại, không có gì ở đó cả.

Tôi là người có trách nhiệm khóa hết các cửa trong nhà và những con ma rất hay đóng sập chúng lại. Mấy con chó thường hay gầm gừ và sủa trong một căn phòng nào đó. Một hôm tôi đang cố ngủ và thậm chí có thể nhận thấy có thứ gì đang đứng ngay bên cạnh. Bé chó thì đang ở trong tư thế tấn công. Nó hú, nó sủa trong khu vực 8m của căn phòng. Xong xuôi thì tôi biết cái thứ ghê rợn đó đã đi. Bé chó nhảy cẫng lên người tôi và dụi dụi kiểu như nó đã hoàn thành nhiệm vụ một cách rực rỡ ấy. À trong căn nhà đó tôi cũng thấy vài hiện tượng siêu nhiên về vật chất nữa. Ví như vật dụng trên bàn không cánh nhưng có thể tự động bay ra khỏi bàn. Tôi cũng không ở lại quá lâu cái chỗ đó.

Còn cái căn địa ngục. Quỷ tha ma bắt cái căn nhà ấy. Nếu mấy người đi xuống cầu thang, ổn thôi, không việc gì xảy ra. Nhưng khi đi lên, ngay lập tức sẽ có thứ gì đó xuất hiện sau lưng. Tôi cũng từng thấy chúng hiện hình luôn rồi. Cũng lại ở trên giường, tôi đang nằm thì thấy có ai nghịch tóc mình, vừa quay trở lại đã gặp nguyên “quý bà đầm trắng” bên cạnh. Chúa ơi không! Có những lần tôi đóng cửa phòng ngủ lại rồi nhé. Tức thì ngay sau đó sẽ lại được nghe tiếng nó chầm chậm mở ra, quý bà ấy đấy, quý bà thường sẽ đứng ở cuối hành lang nhìn tôi khi cửa đã mở. Những con chó trong nhà thì từ chối đi lên cầu thang. Mà mẹ tôi lại còn không tin căn đó bị ám nữa chứ. Nhà chúng tôi có một máy chạy bộ, muốn bật nó lên phải cần chìa khóa. Một lần mẹ tôi ở dưới nhà, lúc đó là 3 giờ sáng, máy chạy bộ tự dưng chạy hết tốc lực. Nhưng ngay khi mẹ tôi nhìn vào nó, nó dừng.

Theo ý tôi thì những cái ma quỷ này đều là năng lượng nhưng vì lí do gì đó mà chúng chưa được phân tán đi. Nhưng một lần nữa, tôi là kẻ vô thần, nên đây là lời giải duy nhất hợp lí với tôi, hơn tất cả những ý kiến ngoài kia.

greyfriarkirkyard6

Whatifitstru - Tour du lịch kinh hoàng

Nếu có ai từng nghe chuyện Greyfriars Kirkyard ở Edinburg, Scotland bị ám thì tôi khuyên là mấy người nên tin đi.

Tôi từng ghé thăm thành phố này với bạn trai. Cả hai chúng tôi tham gia một tour tham quan những địa chỉ ma ám và hướng dẫn viên của tour quá tuyệt vời luôn. Cổ mặc nguyên một cây màu đen, phong cách Gothic và thú thực là cổ quả là một diễn viên tuyệt vời. Chúng tôi nhé, một người hơn 1m8 và một người 1m78, cao hơn hẳn những người của đoàn, trong đó có 2 cặp và 2 nhóm con gái khác. Nên là để thoải mái cho bọn họ, chúng tôi đi ở cuối cùng.

Khi chúng tôi đến tham quan nhà tù Covenanters (rất đáng để search Google nha) tôi đã nghĩ chị hướng dẫn viên làm hơi quá. Chị ấy như kiểu rất quan tâm đến sự an toàn của chúng tôi ấy. Chị kể về việc có những người đến đây đã bị đẩy, bị đè, bị kéo, và bị giẫm lên, vân vân và vân vân. Rồi rằng sẽ chẳng có gì phải xấu hổ khi muốn rời khỏi đây, nếu chúng tôi sợ, chị ấy sẽ dẫn cả đoàn ra liền luôn. Nhưng mà cả đoàn đâu có lo gì, cả đám đang rất vui vẻ mà.

Và tự dưng đang đi thì có thứ gì đó giật tóc tôi. Bạn trai thấy tôi ngả ra sau nên cả 2 đều quay đầu lại. Nhưng có gì đâu, 2 đứa đã là 2 người đi cuối nhóm rồi. Bị giật mạnh lắm nên tôi thấy hoảng cực ấy.

Đoàn tiến đến phía khu mộ của nhà tù. Một lần nữa, chúng tôi đứng cuối nhưng mà lần này, tôi chẳng còn thấy hào hứng nữa. Khi chị hướng dẫn đang nói, tóc tôi tiếp tục bị giật. Cơ mà nó giật nhẹ hơn lúc đầu nên tôi có thể nắm tóc bỏ vào phía trong áo khác. Tôi khá hoảng rồi đấy.

Vài cô từ một trong hai nhóm con gái khá khiếm nhã. Một người đứng trước chúng tôi, và khi nhớ lại tôi vẫn thấy cổ dũng cảm ghê luôn khi dám mặc quần trắng và một chiếc áo thun vàng nhạt để đi tham quan cái nghĩa trang đầy bùn đất vào một ngày mưa tầm tã. Nhưng mà rồi cổ bắt đầu khuỵu đầu gối một cách khá dị. Dăm ba lần như vậy thì cổ quay lại rồi hét lên “Đừng có đá tôi nữa coi!!”

Đậu. Tôi với bạn trai nhìn nhau, nhìn cả cặp ở trước chúng tôi. Chẳng có ai ở đủ gần cổ cả. Cơ mà cổ nhìn đang khá là điên ấy, còn tôi thì vẫn sợ nên định kệ xác cổ, cho đến khi cú đá cuối cùng diễn ra. Tôi đang nhìn chân cổ nhá, quần trắng sáng lòa luôn, rồi cổ lại khuỵu gối thêm lần nữa và thở hổn hển, sau đó thì trên quần xuất hiện dấu chân đầy bùn đất. Quần màu trắng nên cái dấu đó hiện rõ mồn một từng ngón chân luôn.

Đến lúc này thì tôi chỉ biết ôm chặt bạn trai mình cố chờ chị hướng dẫn viên nói xong. Ngay khi chỉ vừa dứt lời, có hẳn một cặp khác chạy khỏi khu mộ với hai đứa. Chúng tôi có nói chuyện cùng chị hướng dẫn và vài đồng nghiệp của chỉ. Chỉ kêu những điều mọi người vừa bị diễn ra khá thường xuyên ở đây. Chị ấy không hề diễn hay làm quá lúc cảnh báo chúng tôi vào đầu buổi.

EDIT: Tôi chỉ muốn nói cảm ơn mấy lời an ủi dễ thương thôi! Nếu mọi người thấy hứng thú, thì tụi tôi đi tour “city of the dead” nha. Nó cũng có mấy tour khác nữa, và chúng tôi đi hết luôn rồi. Kể cả khi không tin/ không quan tâm đến tâm linh hay siêu nhiên, thì những tour này cũng là cơ hội hay ho để hiểu thêm về thành phố và lịch sử của nó.

À đúng rồi nhé, đây cũng là nghĩa trang mà JK Rowling đã lấy cảm hứng để sáng tạo các nhân vật của cổ. Hướng dẫn viên của chúng tôi cũng giới thiệu vài bia đá được dùng để tạo tên cho những người trong Harry Potter.

Quên mất là họ cũng hóa trang một anh chàng nhảy ra ở phút cuối với cái mặt nạ. Khá là vui đó, kết thúc tour ai cũng cười cả luôn.

Nhưng lịch sử thật sự của Covenanters thì rất kinh khủng và là một lời nhắc nhở về việc đối nhân xử thế.

haha_probablyso - Ở nhà một mình phiên bản kinh dị

Đầu tiên, tôi là người Mỹ gốc Mexico. Trong văn hóa chúng tôi thì phù thủy, ác quỷ và ma là có thực. Hầu hết trên cửa của người Mễ đều có treo thập tự.

Khi tôi khoảng 17 tuổi, mẹ và cha dượng rời nhà đi hẹn hò. Hoàn toàn bình thường nhỉ. Tôi cũng có điện thoại, nhưng mà chả thể nhá ai trừ khi được miễn phí cuộc gọi. Tôi đành ngồi máy tính thay thế, thì tự dưng lại có cái cảm giác kinh khủng này. Nó cứ kì quái thế nào ấy. Tôi chỉ thấy rờn rợn thôi. Nhìn quanh phòng ngủ màu hồng thì chẳng hiểu sao cảm giác còn kinh hơn nữa, lồng ngực như muốn nổ tung, không thở nổi.

Cửa phòng lúc ấy đột nhiên rung lắc. Ai đó đang cố vào phòng tôi. Tay cầm thì rung lên bần bật và người bên ngoài còn đang đập lên cửa. Tôi quay số của mẹ, bà khiếp vía luôn rồi kêu cha dượng gọi cho cảnh sát. Bà cứ liên tục nói tôi phải chạy ra khỏi nhà. Sau đó, cánh cửa không biết vì sao mà im bặt, tôi đứng giữa phòng nhìn nó nhưng tâm trí thì bần thần hết cả. Bộ cái tên bên ngoài vòng ra sau để trèo qua cửa sổ sao? Tôi không tài nào bình tĩnh nổi, thở gấp gáp như cả trời đất đều hết không khí cả, người run rẩy không tự chủ được. Có tiếng sột soạt bên kia cánh cửa, thứ gì đó đang chuyển động. Nghe như tiếng bước chân nặng nề. Ánh sáng phía dưới khe cửa chập chờn mỗi lúc với một cái bóng qua lại. Tôi còn chả biết lúc đó tôi còn thở không nữa.

Bước một chân đến phía giường rời xa chỗ cửa, thì ngay lập tức cánh cửa kêu lên lần nữa. Nó kêu còn to hơn lúc nãy, lực đập vào cũng mạnh hơn, cây thập tự rớt xuống và tượng Chúa Jesus thì bị bay ra xa. Tôi làm rớt điện thoại, nhưng ai mà quan tâm, tôi chỉ biết nhảy thẳng ra khỏi cửa sổ rơi xuống đất.

Mọi thứ lúc đó thật yên tĩnh, một sự im lặng đến kinh người, không gió, không xe hơi. Ngẩng lên trên, nhờ ánh sáng tôi còn thấy cánh cửa vẫn rung liên hồi nhưng không nghe được tiếng gì.

Chẳng thể rời mắt khỏi nó, tôi bắt đầu bò về sau. Dì Tia, hàng xóm của tôi chạy từ nhà cổ ra với chiếc lốp sắt. Cổ bảo nghe thấy tiếng tôi hét, nhưng phải chạy tìm vũ khí và gọi cảnh sát trước. Các anh chị họ cũng bắt đầu ùa ra, còn tôi thì cứ run cầm cập dưới chân cổ. Tôi thề là tôi chỉ nhìn về Tia chừng 2 giây, nhưng khi quay đầu lại phía phòng, cánh cửa đã hé mở.

Cảnh sát đến trước lúc mẹ tôi về, nhưng họ lục soát khắp nhà chỉ thấy mọi cánh cửa đều đóng, trừ cái ở phòng tôi. Họ cũng kiểm tra gác xép, nhưng không có ai ở đó, cửa sổ thì mở mà chỉ cách mặt đất 6m nên nếu có thì chúng tôi đã biết.

Tất cả những gì tôi có thể nói là tôi không hề vứt cây thập tự ra khỏi cửa, đó là bằng chứng duy nhất của ngày hôm đó. Một cây thánh giá vỡ và một thiếu niên sợ hãi.

meo 3

AdelaisV - Ma mèo

Nhà cũ của tôi có ma mèo. Chúng tôi nuôi 2 con mèo (vẫn sống nhăn răng), một con có tuổi màu đen, nó không thể nhảy tới bất cứ thứ gì ngoại trừ cái ghế dài và một con điên điên màu trắng.

Tôi thường hay làm việc quanh nhà và sẽ thấy con đen xì dưới chân mình, nhưng cứ mỗi lần cúi xuống định nựng nó thì sẽ chẳng thấy nó đâu. Sau đó thì lại thấy nó ở một nơi cách biệt hoàn toàn và đang ngủ ngon nữa chứ. Trong một khoảng thời gian tôi cứ nghĩ mình bị hoang tưởng hay nhìn lầm gì đấy.

Rồi một ngày, tôi đang ở trong bếp rửa chén thì (vẫn trong tầm nhìn) tôi thấy con mèo đen nhảy hẳn lên quầy bên cạnh tôi. Tôi hết cả hồn, tôi còn nghe tiếng bịch của mấy cái chân đệm và cả cái dụi đầu của nó nữa chứ. Nó chẳng thể nhảy cao như thế mấy năm qua rồi nên tôi quay đầu sang nhìn nó thì... ừ đúng rồi chẳng có gì. Không mèo, quầy bên cạnh trống trơn.

Theo: reddit
  • Bình luận
  • Lưu tin xem sau
  • Bình luận
  • Copy link
  • Chia sẻ facebook

Bình luận (0)

Trở thành người đầu tiên bình luận trong bài viết này.