• Về đầu trang
Emily Pham
Emily Pham

[How I Met My Idol] Ninh Bình: Vì Tom mà đến! (Kỳ 1)

How I Met My Idol

Trước giờ xuất phát

Một trong những khoảnh khắc thú vị của tuổi trẻ mà mình đã trải qua, hẳn hành trình tìm kiếm Tom Hiddleston tại đất Ninh Bình là giây phút đáng nhớ nhất. Nếu phải kể về một sự kiện để diễn tả đầy đủ nhiệt huyết thanh xuân, hiếm có một chuyến đi nào mình đốt nhiều “lửa tuổi trẻ” hơn hành trình này.

Từ giây phút biết tin phim Kong: Skull Island sẽ được quay tại Việt Nam, lòng mình đã rạo rực dù không có nhiều hy vọng lắm. Đến khi biết anh thật sự qua đến Việt Nam, hy vọng lại trở thành hoang mang. Bọn mình thật sự không biết phải làm sao để gặp được anh. Thời điểm đó, mình quấn chăn nằm trong nhà đọc đủ loại tin về bộ phim mà lòng đầy tuyệt vọng.

Nào Hà Nội, nào Ninh Bình, nào Hạ Long, chẳng ai trong chúng mình biết được anh sẽ quay ở đâu vào lúc nào để tìm đến. Trong giai đoạn mò kim đáy bể đó, đột nhiên mình phát hiện một nhân viên trong đoàn phim vẽ hình Kong trên tờ giấy note của khu resort nổi tiếng tại Ninh Bình. Bọn mình vốn nghĩ phim trường hẳn siêu tuyệt mật, muốn gặp Tom tại trường quay chắc cũng không dễ. Cả đội quyết định sẽ tiếp cận nơi anh ở. Nghĩ là làm, nhóm mình quyết định bay thẳng đến Ninh Bình kiếm vận may.

Hình Kong trên tờ giấy note của khu resort.

Nói thật đến lúc cả bọn quyết đi rồi, mình vẫn còn… quấn chăn. Một phần vì trong giai đoạn đó tài chính của mình thật sự không cho phép, một phần vì mình đã muốn nghỉ làm quách rồi nên cuộc đời cũng trong giai đoạn căng thẳng lắm. Mình gần như quyết định ở nhà khi cảm thấy số chi phí vượt ngưỡng mình có thể chi trả. May mắn sao, trong một tích tắc được sự động viên của bạn bè về cả tinh thần lẫn tài chính, mình đã đồng ý “chơi ngông”. Đến tận bây giờ mình vẫn còn biết ơn những hành động tử tế đó.

Vé máy bay được book ngay trong đêm để tránh hôm sau lại đổi ý, khách sạn càng phải book gấp vì kẻo lỡ đâu hết phòng do thời điểm cuối tuần. Tuy nhiên, cả Agoda lẫn Booking đều báo full phòng. Không khí trong nhóm như chùng xuống. Thật ra hết phòng cũng có lý, vì có khi cả đoàn phim đều ở tất trong resort đấy thì sao. May mắn thay, vài ngày sau thì một chị trong nhóm báo trang web khác có phòng. Bọn mình đã thoát kiếp “cắm lều cạnh resort” như thế đó.

Chuyến đi Ninh Bình chỉ có vài ngày thôi, nhưng tất cả chúng mình đã hào hứng từ tận một tuần trước đó. Đây cũng là khoảng thời gian nhóm mình gắn bó, đoàn kết hơn bao giờ hết. Cùng hướng về người đàn ông Anh Quốc hấp dẫn nhất hệ mặt trời (trong lòng chúng mình), cả bọn chủ động phân công nhau mỗi người một việc. Những công việc chuẩn bị cho chuyến đi gặp thần tượng đều đã chu tất.

Bọn mình quyết định sẽ tặng anh những món quà đặc trưng nhất của Việt Nam gồm: Áo dài, nón lá, kèm theo một quả cầu tuyết nho nhỏ (Tom từng chia sẻ anh thích đồ chơi này). Một bạn trong nhóm phụ trách vẽ nón lá còn mình thì lo mảng áo dài. Cả bọn không khỏi lo lắng khi phát hiện ra áo dài nam may đo đâu có dễ, nhất là dành cho người ngoại quốc nữa. Mình quyết định lên mạng tìm thông số cơ bản dù thừa biết chẳng chính xác mấy đâu, sau đó tìm hình Tom chụp nguyên người rồi dựa vào đấy phân chia tỷ lệ. Mình cùng đồng bọn lập tức lục lọi hết các thông tin về cơ thể Tom, kèm theo cả những hình ảnh nguyên người và thậm chí là hình bán nude.

Nón lá do một bạn trong nhóm tự vẽ.

Tập hợp hết các thông tin cần thiết, mình gửi hết cho chị Minh Thư, chủ tiệm áo dài Minh Thư trên đường Đề Thám, lòng thầm mong với sự chuyên nghiệp của chị, chị sẽ giải được bài toán "hóc búa" này. Lựa chọn tiệm áo dài của chị vì sau khi tìm kiếm nhiều nơi, mình thấy nơi đây có vẻ quen thuộc với việc may đo cho người nước ngoài nhất. Tin nhắn được gửi đi, một chữ “seen” và không thấy hồi âm. Mình lập tức gọi điện cho chị để xem mình có nhắn đúng người không thì trời ơi, câu trả lời của chị làm mình suýt té ngửa.

Hóa ra chị không hồi âm mình vì lí do “thấy hình đàn ông không mặc đồ chị tưởng tin nhắn quấy rối.” Xin lỗi vì sự sơ suất, mình đã thuyết phục được chị may cho Tom Hiddleston chiếc áo dài với họa tiết Trống Đồng. Sợ có phát sinh khi giao nhận quà nên bọn mình nhờ chị thêu thêm chữ “Tom Hiddleston” nho nhỏ bên trong vạt áo.

Chiếc áo dài đặt may riêng cho anh cùng với họa tiết Trống Đồng truyền thống Việt Nam.

Sợ Tom không rành cách mặc, mình đã viết cho anh vài dòng tâm thư nhét vào bên trong áo, nội dung đại khái: “Tom yêu quý, đây là áo dài truyền thống Việt Nam, vì là hàng vẽ tay nên xin anh đừng giặt máy, hãy giặt tay bằng dầu gội đầu thôi. Áo thường được mặc kèm quần dài. Nên khi diện nó anh vui lòng đừng phối với quần đùi anh nhé! Yêu thương nhiều!”. Thực ra mình còn muốn viết thêm là “Vì như thế trông cứ như biến thái không mặc quần ấy anh ạ!” nhưng nghĩ kỹ mình còn hình tượng con gái Việt Nam cần gìn giữ nên thôi.

Và thế là chiếc áo dài màu xanh da trời đã được gói gém cẩn thận, thơm phức thẳng tiến đến Ninh Bình. Song hành với nó là chiếc nón lá được vẽ cẩn thận và quả cầu tuyết mà mình không biết nó nguyên vẹn được bao lâu trong tay anh (lý do sẽ kể ở phần bên dưới). Mười người bọn mình, có đứa đến từ Sài Gòn, đứa dân Hà Nội cùng bắt đầu chuyến đi, không quên trấn an nhau rằng, hành trình này hẳn sẽ thu hoạch được nhiều thành công.

Chiếc áo thơm phức được gấp cẩn thận kèm tờ giấy ghi chú hướng dẫn sử dụng được nhét bên trong.

Khoan hãy nói đến thời khắc gặp được diễn viên mình yêu thích, giai đoạn chuẩn bị cho chuyến đi và chăm chút quà cho anh thực sự đem lại cho mình nhiều cảm xúc vô giá. Đó là niềm hạnh phúc vì được làm nhiều điều cho người mình thích, những điều trước kia mình chưa bao giờ làm và cũng không có cơ hội được làm.

Toàn bộ những cung bậc cảm xúc trong khoảng thời gian này, mình tin là các bạn đều trải qua nếu đã từng chuẩn bị quà cho idol, bất kể idol của bạn là ai. Đó là sự mong chờ, là cảm giác hồi hộp khi nghĩ đến gương mặt của họ khi mở quà, và cũng là tất cả yêu thương mà mình gửi gắm. Đó còn là niềm tin mãnh liệt vào chuyện họ sẽ yêu thích món quà và nhận ra sự tinh tế trong lựa chọn của bọn mình. Nhưng đồng thời cũng tồn tại nỗi lo lắng về những chuyện “lỡ như”. Lỡ như Tom không thích quà mình tặng? Tệ hơn là lỡ như có vấn đề xảy ra và món quà này không đến được tay anh thì sao? Nhưng đương nhiên, tình yêu mãnh liệt hơn nỗi sợ “lỡ như”, nên bọn mình vẫn cứ làm và vẫn cứ đi.

Những giây phút đầu tiên

Bọn mình đến Ninh Bình vẫn thong thả, không check-in vội. Một phần vì chưa đến giờ check-in, phần khác thừa biết giờ đấy cả ekip phim còn bận tối mắt tối mũi ở Tràng An, chưa về khách sạn đâu. Tuy thế, để chuẩn bị tốt hình ảnh bản thân khi xuất hiện mặt Tom cũng như cần thời gian thám thính tình hình nên cả bọn vẫn chịu khó đến khách sạn đúng giờ. Mười con người tung tẩy đến địa điểm vẫn không biết đoàn làm phim ở khu vực nào để mà tiếp cận, đành giở một chút mánh khóe.

Những cô gái có gương mặt nghiêm túc, đứng đắn nhất được cử đi hỏi han nhân viên khách sạn về phòng ốc, nhân tiện thám thính. Mình cũng đứng ngay đó nghe ngóng để hỗ trợ, dù mặt mình thì không được nghiêm túc lắm. Vì đặc tính của khu nghỉ dưỡng là các khu vực phòng ốc cách biệt nhau nên nếu không biết Tom đang “sinh sống” tại khu nào thì khó lòng tiếp cận. Khu bọn mình ở khá xa quầy lễ tân và nhà ăn, nên các bạn lễ tân khi giao phòng cũng có nói lời xin lỗi. Bọn mình chớp ngay thời cơ, hỏi:

“Sao bọn chị bị ở xa thế này? Khu đẹp đâu cả?”

“Dạ đoàn làm phim đặt hết chỗ đẹp trong khu có hồ bơi riêng rồi chị ạ!” – bạn nhân viên lễ tân thật thà trả lời, song, nhanh chóng phát hiện ra mình nói hớ liền lập tức đính chính – “Họ đặt rải rác các khu luôn.”

“Đoàn làm phim nào mà kỳ cục vậy!” – tuy như mở cờ trong bụng nhưng cô gái nghiêm túc của nhóm mình khẽ vẫn cau mày, vờ hỏi – “Thế khu đấy đẹp giờ bọn chị chuyển lên được không?”

Câu trả lời đương nhiên là không và chúng mình cũng thừa hiểu, nhưng không thử thì làm sao biết được đúng không? Nhân viên lễ tân an ủi bọn mình là khu nào cũng có góc nhìn cảnh đẹp riêng, nhưng bọn mình có đến đây để ngắm cảnh đâu…

Xong câu chuyện ở quầy lễ tân, bọn mình liền ngừng diễn sâu, tí tởn đi về khu phòng ven ngoại ô. Về nhận phòng, trò chơi “thám tử”lại bắt đầu, bọn mình đoán rằng ngày làm việc của Tom phải đến chiều tối cơ, nên bây giờ cứ thong thả ăn chơi nghỉ ngơi để có sức buổi tối sửa soạn xinh đẹp vào gặp anh.

Khoảng 4 giờ chiều, bọn mình quyết định ra hẳn khu vực lễ tân vừa chơi vừa chờ. Khu này có ghế ngồi nhìn thẳng ra cửa luôn nên bọn mình nhanh chóng chiếm đóng vị trí thuận lợi để chờ Tom về. Đứa nào đứa nấy lòng như lửa đốt, vừa nói chuyện rôm rả để đỡ hồi hộp vừa an ủi nhau. Đến độ gần 6 giờ mà Tom vẫn chưa xuất hiện, mười đứa bọn mình nói không phải khoe chứ (dù là khoe thiệt), đều là những người vô cùng có ý thức. Cả bọn tự nhắc nhau một lát nữa gặp được anh cũng phải điềm tĩnh, giả bộ như không biết chứ không được nhắng nhít. Gặp được hay không gặp được với bọn mình thật sự không quan trọng bằng việc Tom đánh giá về người hâm mộ Việt Nam như thế nào. Tuyệt đối không được phép gây ấn tượng xấu, đó chính là châm ngôn của cả bọn.

Mình không nhớ là khoảng mấy giờ, chắc gần 7 giờ, trễ ơi là trễ, người của đoàn làm phim mới lác đác xuất hiện. Từ giây phút người đầu tiên đi vào là bọn mình đã tim đập thình thịch rồi. Sau đó, bọn mình thấy Brie Larson, nữ chính của Kong: Skull Island xuất hiện. Mặt cô lúc đó không vui lắm, giống như đa số những thành viên khác, nên càng khiến bọn mình hoang mang về tâm tình của Tom lúc này. Jason Mitchel đi ngang qua còn chào bọn mình bằng câu “Annyonghaseyeo!” khiến cả bọn nhìn nhau bụm miệng cười. Kế đến là sự xuất hiện của mỹ nhân Cảnh Điềm khiến mình đỡ hồi hộp hơn chút. Ở ngoài cô gái này quá đẹp.

Sau cùng thì thời khắc quan trọng cũng đã đến. Tom đi vào, gương mặt vô cùng nghiêm nghị. Nếu các bạn có tìm hiểu về Tom Hiddleston thì sẽ biết anh vô cùng quý trọng người hâm mộ, luôn luôn hồ hởi và cực kỳ lịch sự với fan. Hôm đó Tom đi vào nhưng không cười, khác hẳn với hình tượng bình thường. Bọn mình đoán là hôm nay quay phim không hẳn thuận lợi khiến anh hơi nhạy cảm khi nhìn thấy mười con người đột nhiên xuất hiện ở đây. Anh trông thấy bọn mình, có hơi ngạc nhiên và vẫn không cười, nhưng với bản tính lịch sự thì anh vẫn “Hey!” một tiếng khi đi ngang.

Lại nói về cả bọn, tuy đã dặn dò nhau kỹ lưỡng phải làm mặt ngầu, giả vờ như chả biết Tom Hiddleston là ai để giữ phong thái thật tốt nhưng đến lúc Tom xuất hiện thì cả đám đơ ra toàn tập. Những cô gái văn phòng với gương mặt bình thản ngước lên nhìn anh dù trong đầu đã trống rống.

Sự bình thản của bọn mình cũng khiến Tom hơi chột dạ, anh đành “Hey!” một tiếng nữa. Đến lúc đó thì bọn mình mới có vài đứa (đương nhiên là có mình) tỉnh người ra mà “Hi!” lại. Ấn tượng đầu tiên của mình về Tom là trời ơi người đâu mà cao quá vậy anh ơi. Chỉ thế thôi vì chỗ mình ngồi lúc đó khá tối, đèn ở quầy lễ tân lại là đèn vàng, cứ leo lét cháy như thể sắp tắt phụt hết đến nơi nên cũng không ngắm được kỹ lắm.

Ở đây chỉ có một khu nhà hàng phục vụ ăn tối nên cả đám nhanh chóng đi về phòng để chuẩn bị ra nhà hàng chờ anh. Do dụng sức quá nhiều vào việc thám thính hồi chiều cũng như có phần nôn nóng nên bọn mình trèo hẳn lên xe điện của resort để về chứ không đi bộ nữa. Phần khác cũng do hai chữ “hey” kia tẩy não cả bọn rồi nên lúc thấy xe sắp xuất phát thì nhanh nhanh mà lên chứ không để ý mấy.

Lúc này đạo diễn và trợ lý đạo diễn cũng ngoắc xe điện, nhưng bọn mình đã kiểu mau lên kẻo không kịp mất liền trả lời bằng tiếng Anh: “Xe đầy rồi các anh ơi!”. Anh tài xế lái xe điện mau mắn nói chờ một chút ảnh sẽ quay lại đón, nhưng không biết có phải do tức giận hay không mà bên kia hồi âm “Thôi khỏi, bọn tao đi bộ!”. Ngồi tĩnh tâm trên xe được nửa đường thì một bạn trong nhóm liền nhận ra: “Ê này, bọn mình vừa giành xe với đạo diễn thì phải...”

Sau khi chuẩn bị xong, bọn mình tụ họp với nhau ở ngoài cổng khu phòng chờ xe điện. Trong lúc cả đám còn đang rôm rả nói chuyện thì mình từ xa đã thấy một bóng người cao ơi là cao đang chạy bộ. Phải nói luôn là buổi tối khu này ánh đèn leo lét còn hơn thôn quê, đứng một mình mặc áo tối màu dễ tưởng không có người. Chắc vì thế mà cái bóng người kia mặc áo tập màu cam. Cả bọn chẳng quan tâm luôn vì đang bận bàn tán câu chuyện ban nãy, chỉ có mình do thấy người quen quen nên kêu: “Ê Tom kìa phải không?”. Không lời hồi đáp. Mình lại: “Tom đang chạy kìa phải không cả nhà?” Một bạn lên tiếng: “Chắc không phải đâu. Đóng phim xong mệt thế phải về nghỉ ngơi chứ vác xác chạy ra đây làm gì!”. Nhưng mình không bỏ cuộc, lại thì thầm: “Coi thử đi giống Tom lắm mọi người ơi!”

Cả bọn liền nhìn theo cái dáng người dong dỏng cao đang phóng như bay đó dù lòng đầy hoài nghi. Anh ta chắc cũng thấy bọn này dị hợm hay sao mà lúc chạy ngang qua rồi vẫn quay đầu lại nhìn một chút. Lúc này thì mình đinh ninh là Tom rồi nhưng cả bọn vẫn còn ngờ ngợ, có một hai bạn là cũng xác nhận giống mình. Chỉ mãi đến lúc sau khi ra nhà ăn phát hiện Tom mặc bộ đồ màu cam y chang như thế thì cả tập thể mới tin. Những ai nhìn ra Tom từ lúc còn chạy bộ chỉ như chờ dịp này để khóc lóc: “Huhu tôi đã nói là ảnh mà!” . Nhờ sự hoài nghi đó mà cả bọn không ai chạy theo Tom làm phiền anh và vẫn giữ vững phong thái phớt lờ đến tận những giây cuối cùng.

“You are so sweet!” – Tom Hiddleston

Trong nhà hàng, tụi mình ngồi ở khu vực bên ngoài dù lạnh đến tê cả môi chỉ vì khu đó nhìn được bao quát nhất, và đặc biệt là nhìn được khu phòng gym, nơi có người mặc bộ đồ màu cam đang tập. Tom đóng phim xong không về tắm rửa nghỉ ngơi hay đi ăn như người khác mà lại cùng một vài anh em vào phòng gym tập đến tận hai tiếng. Mọi người thử tưởng tượng xem, hai tiếng đó, bọn mình vừa ngồi ăn vừa bấm tay nhau vừa nói chuyện cho đỡ lạnh, rét run luôn mà anh vẫn còn hì hục tập.

Mình và cô bạn thân quyết định đi vòng vòng cho đỡ rét, đồng thời thám thính khu đấy thử xem sao. Đi ngang phòng gym bọn mình còn nghe được cả tiếng Tom thở đấy. Tuy vậy nhìn mặt anh vẫn không vui cho lắm nên thôi bọn mình lượn luôn. Bọn mình vô cùng kiên nhẫn chờ đợi và tuyệt đối không manh động. Vậy mà anh tập xong không ra chỗ ăn lại đi thẳng một mạch về phòng khiến cả bọn chưng hửng. Trời thì khuya, sương thì xuống ngày càng rét vẫn không lạnh bằng lòng bọn mình khi nhìn thấy bóng Tom cương quyết đi ra khỏi khu nhà hàng mãi không quay lại. Cả bọn đoán có khi vì đã ngửi ra cái mùi fangirl từ bọn mình nên Tom sợ chạm mặt và gọi đồ ăn lên phòng rồi không chừng. Cả bọn vô cùng thất vọng, nhóm Hà Nội lục tục kéo nhau về phòng. Chỉ riêng mấy người Sài Gòn tiếc công tiếc sức bay mấy ngàn km để đến đây nên cùng nhau ngồi lại chờ.

Ngay mà khi nhóm Hà Nội vừa rời cổng khu nhà hàng, bọn mình thấy đạo diễn đạp xe đến, sau lưng chở theo một cái bóng cao cao mặc hoodies trùm đầu. Một bạn trong nhóm mắt tốt liền lập tức xác nhận đó là Tom. Bọn mình mắt kém, gần như ai cũng mang một cặp kính dày, ngồi lại xa tít mù khơi nên ai nói gì tin đó. Nhìn theo một lúc, mình bảo: “Bây giờ có phải là Tom hay không cũng không quan trọng, quan trọng là ảnh mặc áo trùm đầu kín mít thế kia không chừng là tỏ ý không muốn bị làm phiền đâu đấy!” Đang còn hoang mang thì team Hà Nội gọi điện cho một bạn trong nhóm nói một câu rất ngắn gọn: “Đừng manh động! Ngồi yên đấy, bọn tôi đang quay lại đây!”. Đến đây thì thôi cả bọn chắc chắn cái bóng đen thui trùm đầu kia là anh nhà rồi. Cô bạn ngồi cạnh mình kích động đến độ người run lên luôn.

Ngay khi nhóm Hà Nội xuất hiện trở lại, cả đám kêu thêm nước để ngồi chờ cơ hội. Biết sẵn anh không vui, lại còn mệt và đang dùng bữa, bọn mình thật sự không muốn làm phiền nhiều. Giao cho một cô giỏi tiếng Anh trong nhóm viết vài dòng gửi Tom như sau:

“Anh Hiddleston thân mến,

Chúng em biết rằng hôm nay anh đã vất vả rồi, nhưng bọn em có một món quà nhỏ mong được tận tay trao cho anh. Nếu anh đồng ý thì hãy bỏ chút thời gian gặp bọn em nhé. Nếu không thì bọn em sẽ gửi quà tại quầy lễ tân cho anh. Chúc anh một buổi tối vui vẻ.”

Dù thâm tâm bọn mình hiểu, nếu anh lựa chọn không gặp mà để bọn mình gửi quà ở quầy lễ tân thì chắc cả bọn chết vì buồn. Nhưng bên cạnh việc thể hiện mình là người hâm mộ có văn hóa, bọn mình cũng rất tôn trọng sự riêng tư của Tom nên tuyệt đối không ép buộc.

“Tâm thư” viết thì cũng viết rồi, cái chính là làm sao đưa? Mình nói luôn là mình hèn lắm. Mình lúc đó đứng còn không nổi chứ đừng nói chuyện đưa thư. Trời rét muốn cóng hết tay chân mà mình đổ mồ hôi hột, mắt đờ đẫn không biết ai đang làm gì. Mình đoán trong đám 10 đứa hết 9 đứa như thế. Trong lúc 9 đứa đang đực mặt ra thì một cô gái trong nhóm chắc chịu không được sự lề mề này đã dũng cảm xô ghế đứng dậy, cứng giọng: “Đây, để tui đưa!” Sau mình nghe bạn này kể lại thì bảo lúc đó bạn cũng sợ cứng người, chân đi không nổi, nên đến nửa đường gặp chị phục vụ người Philippines liền nhanh chóng nhờ vả. Đây chính là quý nhân của bọn mình, chị ấy rất nhiệt tình giúp đỡ, biết Tom là ai nên không đưa nhầm như bọn mình lo sợ.

Bọn mình căng mắt theo dõi từ giây phút chị Philippines đưa giấy cho anh đến khi anh mở ra đọc. Đi phỏng vấn xin việc chắc cũng không căng thẳng bằng đâu các bạn. Không chỉ đơn giản là hồi hộp, lo sợ mà còn cả hy vọng nữa. Đó là một cảm giác vô cùng tuyệt vời mà mình nghĩ là ở thời điểm đó 10 con người bọn mình đều chia sẻ chung một loại cảm xúc như vậy. Không ai trong nhóm giữ được bình tĩnh nữa, cũng không ai nói được câu nào. Tom đang ngồi quay lưng lại bọn mình, đọc mảnh giấy xong ngẩng lên nhìn chị Philippines nhưng lại không đứng dậy. Tim mình cứ trồi sụt theo từng hành động của anh. Rồi đột nhiên, anh đẩy ghế ra và đứng dậy. Cô bạn ngồi cạnh mình lập tức giãy lên, ngã vật ra ghế vì kích động. Mình liền phải trấn an: “Bình tĩnh cô ơi!”. Tuy nói vậy nhưng trong đầu mình đã vật ra mấy chục bận rồi.

Có một điều mắc cười là anh trông như không cần biết nhóm nào đưa giấy, đi thẳng một mạch đến chỗ bọn mình. Giống như anh đã xác định ngay từ đầu là bọn này chứ chẳng lệch đi đâu, chỉ mỗi tội chúng nó làm cao quá từ những giây phút đầu tiên thôi. Lúc nhận được tờ giấy nhắn chắc anh sẽ nghĩ: “Hừ, rõ là fan mình mà. Biết ngay mà!”. Quãng đường anh đi nhìn bằng mắt thì xa chứ với mấy trái tim đập thình thịch của bọn mình thì thấy loáng chút đã đến. Anh lên tiếng:

“Chào mọi người, các em có khỏe không?”

Không, em rất không khỏe anh ạ. Đương nhiên là mình không nói như thế. Anh vô cùng lịch sự, chào “hi” và bắt tay từng người một trong bàn. Cái bắt tay của anh thật chặt và dứt khoát. Mình thích những người đàn ông bắt tay chặt và dứt khoát. Tay anh cũng rất ấm và đẹp. Đẹp thì chắc rồi nhưng ấm thì mình không chắc lắm, chỉ biết lúc đó trong người nóng rần rần. Bạn nam duy nhất trong nhóm tính giơ nòng lên chụp anh thì anh bảo:

“Thôi, hiện đang giờ lúc anh nghỉ ngơi. Hôm nay anh không vui lắm. Mọi người đừng chụp ảnh nhé.”

Tuy không cho chụp ảnh, nhưng anh vẫn rất lịch sự và niềm nở tiếp chuyện với bọn mình.

“Anh đọc giấy nhắn của bọn em rồi. Cám ơn các em. Mọi người rất tử tế! Các em từ đâu đến?”

Chỉ chờ có thế, cả bọn nhao nhao lên là đứa ở Hà Nội đứa ở Sài Gòn. Anh liền hỏi thế bạn nào Sài Gòn bạn nào Hà Nội đâu giơ tay anh xem. Rồi anh hỏi Sài Gòn cách đây bao xa mấy em nhỉ! Mình nghe câu hỏi đơn giản, cảm thấy tiếng Anh lúc này là chuyện nhỏ, liền nhanh nhẩu: “Tụi em đi từ phía Nam ra đây, 3000 dặm đó anh!” với một chất giọng vô cùng tự tin và dõng dạc. Câu trả lời của mình khiến anh hoảng hốt và cả bọn cũng hoảng hốt. Một cô trong nhóm lập tức đính chính: “3000 km đó anh!”.

Trời ơi, sao mà nhục thế không biết, trong đời mình chẳng mấy khi có giây phút quan trọng. Nhưng mà cứ đến cái giây phút quan trọng là bao nhiêu sự đần đụt nó phơi bày ra cả như thế đấy. May sao anh cũng không tập trung vô sự thiếu chính xác của mình mà dịu dàng nói:

“Ôi xa thế cơ à! Bọn em đi gì ra đây? Bằng xe sao?” – cả đám bảo bọn em bay ra đây, anh lại cười – “Anh rất cảm kích khi mà mọi người đi xa đến thế để gặp anh.”

Tranh thủ cơ hội, bọn mình lôi quà ra tặng. Đầu tiên là chiếc áo dài bọn mình dụng công may đo. Tom lấy áo dài kèm cái note của mình ra xem. Đọc xong anh lập tức phá lên cười, giọng cười ehehe vô cùng đặc trưng của Tom Hiddleston, cực kỳ dễ thương. Bọn mình thi nhau giải thích về họa tiết Trống Đồng và về trang phục truyền thống của Việt Nam. Trông Tom có vẻ thích lắm.

“Ôi tuyệt quá!” – anh nói – “Mọi người sẽ ghen tỵ với anh cho mà xem. Cám ơn bọn em nhé!”

Bọn mình liền bảo anh ơi mau thử cho bọn em xem với thì anh xua tay: “Chắc chắn là phải thử rồi nhưng để hôm khác. Bây giờ mà thử thì anh phải cởi đồ trước mặt mọi người rồi! Vậy không ổn lắm đâu!”. Bọn mình lại bảo hàng handmade đấy, nên khi nào thử thì anh có thể cho bọn mình xem ảnh với được không thì anh bảo ngay là đương nhiên rồi. Dù mình nghĩ là lúc đó anh thảo mai thế thôi chứ không lẽ định giữ liên lạc với cả bọn thật?

Sau đó đến chiếc nón lá do một bạn trong nhóm vẽ tay. Bọn mình vốn lựa nón rất nhỏ, cốt là để làm quà chứ không phải để đội. Vậy mà cầm nón xong anh đội lên luôn. Bọn mình hoảng hốt: “Ấy quà lưu niệm thôi đừng đội anh ơi!” làm Tom giật mình lập tức gỡ xuống. Thực ra do cái nón quá nhỏ bọn mình sợ Tom đội xong cái dây nó siết cổ xong câu chuyện đang lãng mạn thành ra kinh dị thì không hay cho lắm. Đến lúc Tom nhận bịch mít sấy thì trông đã xúc động lắm rồi, anh nói: “Mai anh đem lên phim trường ăn đây. Mọi người không cần quà cáp thế này đâu. Ai cũng tử tế quá!” – vừa nói Tom vừa đặt tay vào tim, mặt rạng rỡ dần. Rồi anh lại hỏi:

“Thế các em đi du lịch hay đi công tác nhỉ?”

Bọn mình nghĩ, ơ hay cái anh này, không lẽ bảo chúng em đi kiếm anh à? Ai dám bảo là bọn em theo anh lên đây, chỉ đành nói là đi công tác kết hợp nghỉ dưỡng. Tom thì cứ như trêu ngươi bọn mình, đã bảo đi công tác mà anh lại đáp: “Anh vô cùng cảm kích khi mọi người đi xa đến thế để tặng quà cho anh". Tom cứ dùng chữ cảm kích – “appreciate” hoài luôn, và đôi mắt anh thì trông như thể đang nói: “Anh biết bọn em mê anh nên đến đấy nhá!”.

Đến món quà cuối cùng, Tom cầm quả cầu tuyết rồi lắc đến độ mình tưởng nó sắp bay quả cầu ra khỏi cái đế luôn ấy. Trông quả cầu thì bằng thủy tinh mỏng manh, mà nhìn anh lắc xong mình liền tự nhủ không biết là ở với anh nó "sống" được bao lâu. Rồi anh tự nói: “Giờ mình đâu có gọi Sài Gòn nữa đâu ha, giờ gọi là Thành Phố Hồ Chí Minh rồi!”

Một chị trong đoàn kêu là Tom ơi đồ ăn đến rồi, chắc để bọn mình không làm phiền anh thêm. Anh nói anh ra ngay. Bọn mình cũng ngại giữ chân Tom vì anh còn chưa ăn tối. Một bạn trong nhóm đánh bạo hỏi lần nữa là có thể chụp ảnh không. Anh đồng ý luôn và nói thêm là 1 kiểu ảnh chung thôi nha. Tụi mình đến giờ phút này thì quá hạnh phúc rồi nên thỏa hiệp luôn. Anh bảo chờ một chút rồi phóng vào toilet tút tát. Đảm bảo là tút tát luôn vì trước khi chụp hình đầu anh vì trùm hoodies nên nó cứ xù lên như tổ quạ, vậy mà khi coi hình lại thì nó gọn gàng rồi.

Cả đám hoang mang là ánh sáng quá yếu, chụp ảnh thế nào bây giờ. May sao trong đoàn có iPhone 6S của bạn nam duy nhất khá ổn nên quyết định gửi gắm khoảnh khắc quan trọng cho nó. Bạn nam cũng rất dễ thương, bảo rằng để bạn chụp cho chứ giao cho người khác thì không yên tâm, ít nhất mọi người cũng có ảnh đẹp. Bọn mình cám ơn bạn rất nhiều.

Anh xuất hiện, tươi cười: “Chụp thôi mọi người, một kiểu nha!”. Bức ảnh đầu tiên bị lóe flash nên anh dồn cả bọn lên một chút để chụp bức nữa cho đủ sáng. Mình đứng ngoài bìa thôi mọi người. Tay anh dài dã cả man, một tay của anh trong hình là đang đặt lên lưng mình đó! Lưng của mình đó!!!!!!!!!!!!!!!! Mình cảm thấy cần rất nhiều dấu chấm than ở giây phút này!!!!!!!!!!!

Tom bảo “Ảnh đâu đưa anh xem xem ổn không nào!”. Rồi anh cầm điện thoại lên xem. Ôi các bạn ạ, cha sinh mẹ đẻ đến giờ mình chưa từng thấy ai chỉnh ảnh chuyên nghiệp và nhanh đến thế. Ảnh hơi tối vì chỗ đấy cực kỳ thiếu sáng, vậy mà anh mở phần mềm ra chỉnh như thể đó là máy của anh dùng quen từ ngàn đời rồi ấy. Ai trong bọn mình khi nhìn anh làm cũng hoang mang. Ôi anh ơi từ từ thôi, biết thì làm, không thì thôi để bọn em tự mò nhé. Xóa mất ảnh một phát là bọn em khóc hết nước mắt đấy. Nhưng không, anh không chỉ chỉnh ảnh nhanh mà còn cực kỳ nghiêm túc luôn. Bức ảnh mà các bạn thấy đây chính là bức ảnh anh tự chỉnh sửa. Xong anh còn hỏi là bọn mình xem xem ảnh có ổn không, vui không cơ chứ.

Tom Hiddleston chụp hình cùng nhóm.

Anh hỏi bạn nam hy sinh thân mình chụp ảnh là có muốn selfie với anh không. Rồi tiện thể kêu cả bọn vào selfie thêm một tấm luôn. Xong còn rất tận tâm xem ảnh và nói: “Được không mấy em? Anh thấy khá đẹp đấy nhỉ!”

Tay của anh rất dài, cầm máy đưa ra là đủ mặt mọi người.

Trước khi về chỗ dùng bữa, Tom nói: “Việt Nam là nơi đẹp nhất anh từng đi đấy. Lên phim đẹp lắm luôn. Sắp tới phim ra, hy vọng các em sẽ đi xem". Thế là cả bọn nhao nhao người bảo xem hết phim của anh rồi, người bảo thích Henry, người bảo thích Adam còn mình thì ham hố nói thích nhất là Coriolanus. Một bạn bảo mong có ngày anh đoạt Oscar. Anh liền phì cười và nói: “Sẽ có sẽ có. Anh đang vô cùng cố gắng đây.” Mình lập tức ủng hộ tinh thần: “Bọn em lúc nào cũng ủng hộ anh hết!” Anh lại mỉm cười rất cảm động, đặt tay lên tim và nói: “Mọi người thật ngọt ngào, "Anh rất cảm kích. Các em thật tử tế quá!”

Thấy cũng trễ, bọn mình mới xua anh về chỗ ăn đi. Anh đi vẫn cứ cám ơn mãi. Bọn mình đêm đó dường như không ngủ được luôn vì sung sướng. Anh về chỗ ăn thì cả bọn cũng nhanh chóng về phòng để tránh lớp mặt nạ “fangirl văn hóa điềm tĩnh” rớt ra. Đi ngang gặp chị phục vụ người Philippines cười tươi ơi là tươi, bọn mình hạnh phúc quá bay vào ôm chị cám ơn quá chừng. Bọn mình cũng rất ý nhị không đi ngang qua khu Tom ngồi ăn để tránh làm phiền nên đi vòng qua hồ bơi để ra cổng. Đến lúc ra cổng thấy Tom đã lôi áo dài ra bàn khoe với đồng nghiệp, rồi anh ngẩng lên nhìn ra cổng, không biết có phải muốn chỉ nhóm cho bạn hay không. Thấy bọn mình anh liền la lên: “Bye mấy em nha. Chúc ngủ ngon!”.

Bọn mình quýnh quá kéo nhau hẳn ra cổng, ai cũng vui. Người nhảy cẫng vì vui sướng, người cười ngu ngơ, người khóc lóc, có bạn còn đi không nổi. Bọn mình dìu nhau mãi mới đi đến được phòng. Không một ai ngủ được, cả bọn trò chuyện, bàn tán mãi về khoảnh khắc đặc biệt vừa trải qua.

Mọi cảm xúc mà mình trải qua, từ hy vọng rồi thất vọng rồi lại có hy vọng, đến giây phút nhìn thấy mong muốn sắp thành hiện thực cho đến khoảnh khắc nó thực sự hiện hữu, đều vô cùng quý giá. Những gì mà bọn mình nhận được từ Tom và từ những câu chuyện xung quanh anh sau đó đều không có gì so sánh được. Anh đã xuất hiện trước mắt mình không chỉ đẹp mà còn chân thật, không chỉ gần gũi mà còn ấm áp. Và đến cả ngày hôm sau, khi mình được nghe lại lời anh từ những người xung quanh, mình thậm chí còn thấy hạnh phúc hơn và lâng lâng đến tận bây giờ.

[còn tiếp – phần của ngày thứ 2 và những lời nhận xét cho nhóm từ Tom Hiddleston]

  • Bình luận
  • Lưu tin xem sau
  • Bình luận
  • Copy link
  • Chia sẻ facebook

Bình luận (0)

Trở thành người đầu tiên bình luận trong bài viết này.