Vương Nhĩ Đức từng đề cập tới quan điểm này của mình trong quyển sách Lời nói dối sa đoạ. Quan điểm này không phải là vô lý, vì từ rất lâu về trước, con người chúng ta đã bắt đầu vẽ các hình vẽ xinh đẹp lên chén bát, đồ sứ, sau này là khắc hoạ hoa văn, có thể là những đoá ra xinh tươi, những chú gà trống, những chú cá vàng rực rỡ. Đó là cái cách mà con người thời xưa đưa nghệ thuật vào trong cuộc sống của mình.
Đến thời hiện đại, chúng ta cũng thích bài trí nhà cửa bằng những bức tranh tao nhã, đậm chất nghệ thuật.
Khi chú ý quan sát những đồ vật thường ngày, bạn sẽ vô tình phát hiện ra chúng mang rất nhiều hơi hướm nghệ thuật. Bởi vì nghệ thuật sẽ mang tới cảm giác thoải mái vui vẻ cho con người, hoặc là sự trầm tư suy nghĩ, nhưng chính bản thân sự trầm ngâm đó đã là một việc rất vui vẻ rồi.
Ví như có thể vô tình ta đi ngang qua một thứ gì đó cho ta cảm giác rất quen thuộc, tình cờ ta phát hiện ra nó giống hệt một tác phẩm nghệ thuật. Lúc ấy ta mới vô tình nhận ra, nghệ thuật đã len lỏi vào trong cuộc sống của ta một cách vô thức, trở thành một phần trong đó.
Từng có người nói thế này: "Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, nhưng nó cao hơn cuộc sống một bậc".
Con người chúng ta luôn theo đuổi vẻ đẹp, cho nên trong cuộc sống chúng ta sẽ vô tình học hỏi làm theo những thứ nghệ thuật ta cho là đẹp.
Vậy bản chất của nghệ thuật là gì?
Bản chất thật sự của nghệ thuật là mang tới sự sung sướng thoải mái về tinh thần cho con người. Khi chúng ta tự hỏi một việc gì đó, ví dụ như muốn cuộc sống của mình tốt đẹp hơn, thì trong vô thức ta sẽ học theo nghệ thuật, từ đó phẩm chất cuộc sống của ta sẽ được nâng lên thêm một tầm cao mới.
Một vài bức tranh trong buổi triển lãm nghệ thuật ở Bắc Kinh
Không chỉ dừng lại ở đây, có đôi khi nghệ thuật còn có thể giúp ta xoa dịu và chữa lành những vết thương trong lòng.
Trong y học có một liệu pháp tâm lý chữa bệnh tên là liệu pháp nghệ thuật (Art Therapy), người bệnh sẽ được hướng dẫn tiếp xúc với những hoạt động nghệ thuật hoặc sáng tác, nó có thể mang tới hiệu quả trị liệu rất cao, nhất là đối với những bệnh nhân mắc bệnh trầm cảm.
Đây là một liệu pháp do nghệ thuật gia người Anh Adriene Hill sáng tạo ra năm 1942. Ông bị bệnh lao phổi và đang nằm trong viện an dưỡng, ông phát hiện trong lúc hoá trị nếu mình vẽ thì hiệu quả trị liệu sẽ cao hơn.
Ông từng viết trong quyển sách Nghệ thuật và bệnh tật của mình rằng: “Tâm hồn được hoàn toàn chìm đắm trong sáng tác, thả ra sức sáng tạo đã bị bản thân ức chế, nó có thể giúp người bệnh xây nên một bức tường thành vững chãi, phần nào giúp họ chống lại những bất hạnh từ bên ngoài.”
Nghệ thuật có thể chữa lành vết thương trong lòng con người, đó cũng là cách nó thật sự thay đổi cuộc sống của chúng ta.
Bình luận (0)
Trở thành người đầu tiên bình luận trong bài viết này.