Trở thành bác sĩ không chỉ là có một công việc mà nó còn thay đổi cả con người và cuộc sống của một người. Việc phải tuân theo lời thề Hippocrate khiến những ai theo nghề y trông có vẻ nghiêm túc và chu đáo quá mức. Tuy nhiên cũng có những lúc họ hài hước và lầy lội như thế này đây.
Mới nhận được kết quả X-ray ngày hôm qua. Cả bệnh viện nhìn thấy đều cười rụng răng.
Mẹ tôi là y tá và ở chỗ bà đang tổ chức một buổi tiệc. Bà đã làm những ống tiêm thạch rau câu này.
Chúng tôi được đưa cho mấy cái mũ dùng một lần này ở chỗ làm việc. Cơ mà bọn tôi thắc mắc đúng một câu thôi: họ nghĩ cái quái gì vậy?
Anh em ơi, bị cúm đến ngày thứ tám rồi và nhiệt độ cơ thể lên đến 101.3 độ F (39 độ C) thì có bình thường không? Tôi không định ghé thăm bác sĩ đâu vì tôi là bác sĩ duy nhất ở cái làng này và tôi không hiểu mô tê gì hết.
Một ngày đẹp trời, tôi bị đau chân và không đi được. Ba ngày sau, tôi đến phòng cấp cứu và bác sĩ hỏi tôi: "Sao bạn không đến sớm hơn?". Tôi bảo ông ấy là: "Tôi tưởng nó chỉ bị sưng và sẽ nhanh khỏi." Ổng nói: "Ờ, đúng là chỉ bị sưng thật. Nó sẽ nhanh khỏi thôi." Cả hai bọn tôi đều vô cùng vui vẻ với buổi khám này.
OK, Google! Tôi nên làm gì nếu như tôi gọi xe cứu thương nhưng bạn cùng phòng tôi lại lao đến?
Vấn đề khi đọc sách giáo khoa về tâm thần học là cố hiểu xem bạn là người đang học về bệnh tâm thần phân liệt hay là người mắc bệnh.
Chắc mấy bạn cú đêm ngày nào cũng phải truyền cái này.
Không hiểu anh chàng này học chuyên ngành gì đây.
Cứu tinh mỗi lần phải đi mua thuốc đây rồi.
Bọn anh sẽ đến và tiêm cái này vào người chú nếu định giả ốm lần nữa đấy nhé.
Chỉ đến khi làm việc trong phòng chăm sóc đặc biệt, bạn mới nhận ra bạn yêu loài người đến thế nào.
Khi bạn quá bận và quên mất cái chun buộc tóc ở đâu.
Bình luận (0)
Trở thành người đầu tiên bình luận trong bài viết này.