• Về đầu trang
Nguyệt Tử
Nguyệt Tử

[How I Met My Idol] Kỳ 1: Đi concert Dong Bang Shin Ki ở Thái giữa mùa... dịch cúm H1N1

How I Met My Idol

Khi được "mời" chia sẻ một kỷ niệm với thần tượng cho chuyên mục How I Met My Idol trên Lost Bird, tôi đã rất do dự. Vì kinh nghiệm rất dễ dàng để chia sẻ nhưng kỷ niệm thì khó hơn rất nhiều, huống chi đây lại là một kỷ niệm đã trôi qua gần 9 năm nhưng vẫn còn in sâu trong ký ức của tôi, là nồng nhiệt và bồng bột của tuổi trẻ, là những cảm xúc mãnh liệt mà sau này khi chai sạn với đời rồi rất khó có lại, là thứ mà người trẻ bây giờ hay nói với nhau - "thanh xuân". Năm đó, tôi 22 tuổi, vừa tốt nghiệp Đại học, chưa từng xuất ngoại, trong túi gần như không có tiền, gia đình chẳng hề đồng ý, bạn thân không đi cùng, đại dịch cúm H1N1 hoành hành… nhưng đã phượt hẳn sang Thái Lan chỉ để có 2 đêm cuồng nhiệt với concert của nhóm nhạc mình yêu. Ừ là vậy đấy, tôi đã dùng cả thanh xuân để "truy tinh" (theo đuổi minh tinh).

Những "chàng trai năm ấy" ở Bắc Kinh năm 2009

Gần 10 năm trước, mạng lưới thông tin không được như bây giờ, điều kiện xuất ngoại tự túc của giới trẻ cũng nhiều phần hạn chế, tôi lại là một đứa con gái sống phụ thuộc, thiếu tự lập, một sinh viên mới ra trường chưa có tiền. Thế nhưng vì là lần đầu tiên trong đời biết thế nào là yêu idol, nên sau gần hai năm yêu thích nhóm nhạc Hàn Quốc Dong Bang Shin Ki, tôi đã quyết định đánh liều một phen khi được một người bạn cùng fandom rủ sang Thái xem concert. Năm ấy, 2009, là concert Mirotic, đánh dấu sự trở lại của Tour concert xuyên Châu Á sau 2 năm vắng bóng để tập trung đánh thị trường Nhật của họ - nhóm nhạc vàng đứng hàng đầu của làn sóng Hàn thế hệ thứ 2.

(hình ảnh minh hoạ)

Lại nói, tình bạn fandom là một cái gì đó rất khó hiểu, khi bạn gần như chẳng biết đối phương là ai nhưng chỉ vì sự đồng cảm trong việc cùng yêu thích một thứ gì đó đã khiến bạn có lòng tin ở họ. Lúc đó, tôi vét sạch tiền để dành trong thời gian đi học cũng chỉ vừa đủ chạy đi làm hộ chiếu rồi mua được chiếc vé máy bay khứ hồi, những khoản còn lại bao gồm tiền mua vé concert, đặt khách sạn, tiền ăn ở vài ngày ở Thái… tôi chẳng hề có. Thế nên để cổ vũ tinh thần quyết chí đi cùng của tôi, cô bạn fandom mở lời rủ kia đã cho tôi mượn. Trong vòng 2 tháng kể từ lúc quyết định đi cho đến khi leo lên được chiếc máy bay sang trời Thái, tôi đã đi làm đủ việc, từ chạy event đến đi dạy kèm… và sáng nào cũng chỉ ăn bánh mì ngọt loại vài ngàn một ổ để no đến trưa, gom được bao tiền liền hay bấy nhiêu, số còn lại về đến Việt Nam lại dần trả. Kế hoạch tưởng chừng dần suôn sẻ nhưng đúng vào cái năm 2009 định mệnh ấy, đại dịch cúm H1N1 bùng phát, Thái Lan lẫn Việt Nam đều tăng cường phòng cúm, cảnh báo hạn chế nhập cảnh khắp mọi nơi. Phải những ai trải qua cái năm ấy mới nhớ như in các số liệu người người chết, nhớ như in cảnh tượng dòng người xếp hàng rồng rắn ở các sân bay, ga tàu để kiểm tra nhiệt độ, nhớ như in cảnh tượng nơi nơi khẩu trang, thậm chí vào bar “quẩy” theo nhạc vẫn phải đeo theo khẩu trang. Gia đình tôi dĩ nhiên cũng vì lo lắng mà ban ra lệnh “cấm”, nói thật mình đi nước ngoài chắc chắn không xong, đành nói dối. Lúc ấy sẵn dịp đang thực tập năm 4 ở trường, tôi nói rằng phải đi tỉnh lấy mẫu nước tầm vài ngày, cố ý “để quên” điện thoại di động ở nhà để người nhà không gọi được, quyết tâm “đi trốn”, tính sẵn sẽ mua sim Thái gọi về điện thoại bàn ở nhà báo tin bình an ở “tỉnh”, tin chắc rằng thần không hay quỷ không biết. Bây giờ nghĩ lại mới thấy mình có bao nhiêu kẽ hở, bao nhiêu ngu dại… thế nhưng lúc ấy chỉ cần biết phải đi được thôi, chuyện sau này để sau này tính. Ấy vậy mà khó khăn đã xuất hiện ngay từ buổi đầu tiên.

Đại dịch cúm bùng nổ ở châu Á. Các quốc gia đều thắt chặt an ninh y tế tại sân bay. (hình ảnh minh hoạ)

Trước ngày đi đúng một ngày một trong các cô bạn fandom đi cùng tôi từ bỗng cảm nhẹ, sáng hôm sau rồi cả lúc trên máy bay liền sợ hãi uống ngay thuốc, tự chườm mát, hy vọng không phát sốt để đến nỗi bị máy quét nhiệt độ của Thái Lan phát hiện và xét lại việc nhập cảnh. Bao nhiêu háo hức đều chuyển thành lo lắng. May mắn làm sao, cô đi qua của nhập cảnh trót lọt. Lúc ấy, chẳng ai trong bọn tôi buồn quan tâm việc quay về sẽ ra sao, nhập cảnh được là tốt rồi.

Bọn tôi thả đồ ở khách sạn rồi đi ăn trưa, ngay trưa đó DBSK đang có sự kiện ở một trung tâm thương mại to ở Thái, muốn chen vào được phải xếp hàng từ sớm. Thế nên cả bọn đều nghĩ thôi thua rồi, chẳng xem được đâu nên chỉ đi ăn trưa cùng nhau rồi lại về khách sạn nghỉ, để dành sức sáng mai xếp hàng sớm vào sân vận động. Nghĩ là nghĩ dứt khoát thế nhưng về đến khách sạn rồi cả chiều chỉ ngẩn ngơ. A, tiếc quá, cũng là một cơ hội được xem mặt họ lần đầu tiên ở ngoài đời. Chiều hôm đó trong cơn tiếc đến ngẩn ngơ, cả bọn bỗng đồng lòng bật dậy, quyết định đi sang khách sạn Dong Bang Shin Ki đang ở, hy vọng mong manh có cơ hội nhìn thấy họ một lần bằng mắt trần.

Khách sạn 5 sao Dusit Thani (hình ảnh minh hoạ)

Khách sạn bọn tôi ở tên là Season, chỉ là một hostel nho nhỏ… Dong Bang Shin Ki ở khách sạn 5 sao Dusit Thani. Tiết kiệm kinh phí, phần cũng vì hai chỗ cách nhau không quá xa, cả bọn không bắt taxi hay đi sky train mà quyết định đi bộ từ phố bình dân sang phố sang trọng. Bước chân rất gấp vì sợ lỡ dịp nhưng trong lòng lại lạnh ngắt vì hồi hộp. Đi thật nhanh tầm 20 phút hơn thì bọn tôi đến được Dusit Thani, khách sạn 5 sao cao sừng sững, cổng ngoài có hai bảo vệ đang canh, ngoài bọn tôi ra chẳng hề có một nhóm fan khác. Lúc ấy chưa có bất kỳ kinh nghiệm nào, bọn tôi đứng trước cổng khách sạn gần 30 phút mà không dám làm gì. Hỏi bảo vệ thì sợ họ biết là fan rồi đuổi đi, bước hẳn vào thì lại chẳng dám. Nên chỉ đứng cầu may ở ngoài, mong rằng Dong Bang vẫn còn đang diễn tập, chưa về. Phố đêm dần thưa người, trong lúc cả bọn đứng bên ngoài thì bỗng có lúc vụt qua một đoàn xe rất hoành tráng, cảnh sát dẹp đường đi trước, các xe khác nép hẳn sang một bên. Cả bọn hồi hộp tim đập như trống… giờ nghĩ lại vẫn thấy thật buồn cười. Vì dù lúc ấy non kinh nghiệm đến cỡ nào, bọn tôi cũng biết rõ đó không bao giờ có thể là đãi ngộ dành cho nhóm nhạc Hàn Quốc đến Thái được, hẳn là Hoàng tộc nước người đang di chuyển. Cuối cùng đứng thêm ít lâu nữa, một cô trong bọn đánh liều bước hẳn vào trong, nếu bị chặn thì đi về, ngờ đâu không bị. Thế là 6 cô gái bọn tôi lục tục kéo vào, trong nỗi vui mừng tột độ nhận hoàn toàn khác với không khí bên ngoài, bên trong khách sạn tràn ngập các cô “đồng bọn”, fan Thái có, fan Singapore, Malaysia có, tất cả đều đang háo hức chờ Dong Bang Shin Ki diễn tập trở về.

Fancam cảnh tượng nhóm DBSK rời khách sạn Dusit Thani hồi năm 2012 (clip chỉ mang tính minh hoạ)

Đó là lần đầu trong đời tôi được nhìn tận mắt các “anh nhà”. Sau nửa tiếng trò chuyện với các fan quốc tế trong sảnh khách sạn, chúng tôi nghe một tiếng reo to, không gian lập tức rộn ràng như ngày lễ. Khi ấy fan xếp hàng hai bên reo hò khe khẽ, DBSK bước vào giữa như một buổi đi thảm đỏ thứ thiệt. May nhờ chiều cao và tài bon chen, tôi thấy rõ ràng cảnh tượng từng người trong họ xuống xe như thế nào, bước đi như thế nào. Đến bây giờ vẫn nhớ rõ dáng đi thong dong của Park Yoochun, tướng cao ráo và gương mặt cực đẹp của Shim Changmin, nhớ luôn cách Kim Jaejoong đầu cúi thấp, bước đi sải dài, hai vai đánh rất mạnh. Hôm ấy “bias” của tôi – Kim Jaejoong mặc trên người chiếc may ô, khoe được vài vệt trong hình xăm đôi cánh thiên thần trên bờ vai rộng. Tôi không kịp nhìn kỹ Junsu và Yunho vì họ bị khuất bởi những người khác, nhưng không sao, mọi thứ thế là quá đủ, cảm thấy như một giấc mơ. DBSK đều đã khuất sau cánh cửa thang máy nhưng gần trăm cô fangirl ở sảnh đường vẫn ríu rít, cảm giác có thể vui suốt đêm chỉ vì vài phút nhìn thấy ngắn ngủi ấy. Trên đường đi ra khỏi Dusit Thani, tôi ngơ ngẩn đến mức bất cẩn làm đổ một cái chụp đèn của họ. May mắn làm sao đó chỉ là cái chụp đèn bằng vải, quản lý giúp tôi dựng lên rồi thôi. Cả bọn 6 cô gái Việt chúng tôi đi về khách sạn, dùng cả giờ đồng hồ kể cho nhau nghe cảm giác của mỗi người khi được nhìn thấy DBSK, chia sẻ những miêu tả về các thành viên mà những người còn lại chưa kịp nhìn rõ.

Chiếc vé của buổi concert hôm đó (hình ảnh minh hoạ)

Tối hôm sau nữa là đêm concert, tôi đi vé đứng và một lần nữa với khả năng bon chen đã đứng được rất gần sân khấu, nơi chỉ cần ngẩng lên đã có thể nhìn rõ ánh mắt của từng người, nhìn rõ từng biểu cảm khi họ nhảy, nhìn rõ cách họ lấy hơi ở mỗi câu hát. Cảm giác vừa tự hào vừa ngất ngây tuyệt đối khiến cả bọn chúng tôi chẳng ai còn nhớ gì, cả khẩu trang phòng dịch cũng hạ xuống, toàn tâm thưởng thức đêm nhạc. Đêm concert dài gần 3 tiếng kết thúc, bọn tôi không nỡ chia tay, liền vét tiền mua thêm vé một đêm kế tiếp… dù biết thế là ngoài kế hoạch, lại lạm chi rồi… nhưng chẳng sao, ở giờ khắc ấy chẳng còn gì quan trọng. Đêm thứ hai, lúc về trời đổ mưa to. Vì hơn 5000 fan ùa ra một lúc, bọn tôi mãi chẳng thể bắt được taxi về khách sạn. Cả bọn quyết định đội mưa đi xa khỏi khuôn viên sân vận động, tìm đoạn đường vắng các cô gái khác hơn để đón đầu taxi. Trên đường về, một cô trong bọn tôi khóc. Cuối cùng thì hai đêm rất gần DBSK đã thật sự trôi qua rồi.

Fancam một đoạn biểu diễn của nhóm trong concent (clip chỉ mang tính minh hoạ)

Bọn tôi ở lại Thái thêm một ngày để tham quan rồi đi về, 2 cô về Hà Nội, 4 cô về Sài Gòn, chẳng ai nghĩ ngợi gì thêm nữa. Thế mà đầu xuôi không có nghĩa là đuôi lọt, trong lúc chẳng ngờ nhất cả bọn 6 người, có hẳn 3 người bị chặn lại ở cửa nhập cảnh vào Việt Nam vì phát hiện nhiệt độ cao hơn cho phép. 3 cô gái còn không được cho về nhà thay đồ hay cất đồ, lập tức bị đưa thẳng đến bệnh viện cách ly, ở Sài Gòn lúc ấy là viện Pasteur. Tôi tuy không bị gì nhưng cảm giác vẫn vô cùng lo lắng cho bạn mình. Ấy là chưa kể  nếu xét nghiệm ra họ nhiễm cúm thì liệu chúng tôi – những người đi cùng nhiều ngày với nhau chắc chắn cũng phải tự đến bệnh viện xin khám. Trong 3 cô, chỉ có một cô xét nghiệm không vấn đề gì, sau vài ngày được cho xuất viện. 2 cô ở Hà Nội đều bị nhiễm cúm, có cô phải điều trị cả tháng trời mới được ra. 3 người còn lại dù không bị sốt cũng lần lượt tự đi đăng ký xét nghiệm. Thế nhưng chẳng ai trong bọn tôi bị gì, đến tận bây giờ cũng chưa hiểu vì sao, chỉ biết một tháng “hậu chuyến đi truy tinh” ấy cực kỳ rắc rối… Nhưng rồi gần tròn một tháng sau đó, tôi biết được một điều, rằng dù chuyến đi có đem lại nhiều rắc rối đến dường nào tôi cũng sẽ chẳng bao giờ ân hận vì đã chọn tham gia. Khi mà cảm giác ngây ngất chưa hẳn qua đi, nhóm nhạc tôi yêu thích có tin tan rã.

Cuối tháng 6 năm 2009, chúng tôi đi Thái Lan tham gia concert Mirotic, tháng 7 năm 2009, họ vĩnh viễn không còn là con số 5. Sau 2009… đến tận năm nay đã gần 9 năm trôi qua, chẳng còn ai, chẳng còn dịp nào có thể thấy được sân khấu có cả 5 người nữa. Nhóm năm người tách ra làm đôi, ba người đi khỏi công ty, lập nhóm nhạc JYJ, hai người ở lại vẫn giữ cái tên Dong Bang Shin Ki mà hoạt động. Người ngoài có thể không cảm nhận được nhưng toàn thể fandom chúng tôi đã cảm thấy vô cùng tan vỡ, dù họ vẫn còn hoạt động nghệ thuật nhưng đã không còn là cùng với nhau. Khắc sâu vào trái tim, đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi được gặp DBSK – 5 trong một quyết định phần nhiều tình cờ và cảm tính, trong rất nhiều khó khăn đến bây giờ mãi mãi vẫn không ân hận.

  • Bình luận
  • Lưu tin xem sau
  • Bình luận
  • Copy link
  • Chia sẻ facebook

Bình luận (0)

Trở thành người đầu tiên bình luận trong bài viết này.