Mỗi buổi sáng ở quận Gangjin, Hàn Quốc, người ở đây lại bắt gặp Hwang Wol-geum, một học sinh lớp một, đi xe buýt màu vàng cùng ba thành viên trong gia đình cô đến trường tiểu học Deagu, bao gồm một học sinh mẫu giáo, một học sinh lớp ba và một học sinh lớp năm khác.
Nhưng điều khiến Hwang đặc biệt hơn cả là ở chỗ hiện tại, “cô học sinh” này đã 70 tuổi và bạn cùng lớp của bà chính là cháu mình.
Mù chữ trong gần cả cuộc đời, bà vẫn còn nhớ mình trốn sau một cái cây và khóc khi thấy bạn bè của mình đến trường 60 năm trước.
Trong khi những đứa trẻ khác trong làng học đọc và viết, bà phải ở nhà, nuôi lợn, kiếm củi và chăm sóc anh chị em trong nhà. Khi đến tuổi lập gia đình, cũng chính một tay bà nuôi lớn sáu đứa con của mình và làm tất cả để chúng được đến trường trung học hoặc đại học.
Nhưng vẫn còn đó một điều khiến bà không thôi trăn trở đến tận bây giờ, điều mà bà không thể làm được như những người mẹ khác: “Điều tôi mong muốn nhất, đó là viết thư cho những đứa con của tôi”, bà Hwang chia sẻ.
Tuy nhiên vào năm nay, một điều bất ngờ đã xảy đến với bà khi trường tiểu học Deagu tại địa phương đã nhận bà vào học như một nỗ lực trong tuyệt vọng để lấp đầy các lớp học tại đây. Trong bối cảnh tỷ lệ sinh của Hàn Quốc giảm mạnh trong những thập kỷ gần đây (1 trẻ em/1 phụ nữ), các trường học tại vùng nông thôn phải quen dần với những lớp học thưa thớt khi nhiều cặp vợ chồng trẻ di cư lên thành phố, mang theo con của họ để tìm kiếm một tương lai tốt hơn.
Điều này cũng xảy ra với trường tiểu học Deagu. Khi con trai út của bà Hwang, Chae Kyong-deok, năm nay 42 tuổi, bắt đầu đi học vào những năm 1980, sĩ số mỗi khối là 90 học sinh. Bây giờ, cả trường chỉ có tổng cộng 22 học sinh, trong đó có một học sinh trong mỗi lớp bốn và lớp năm.
Hiệu trường trường học, cô Lee Ju-young chia sẻ: “Chúng tôi đã đi khắp các ngôi làng để tuyển sinh đầu vào lớp một cho trường. Chẳng có ai cả.” Vì vậy, cô Lee và nhiều cư dân địa phương, với mong muốn cứu ngôi trường 96 tuổi này, đã nảy ra một ý tưởng sáng tạo: Thế còn cho những người lớn tuổi trong làng, những người luôn muốn học đọc và viết đi học thì sao? Kết quả, đã có 7 người bà, với độ tuổi từ 56 đến 80 tuổi, đăng ký tham gia học ở trường và bốn người khác cũng có nguyệt vọng được ghi danh vào năm tới.
Giống như nhiều học sinh lớp một vào ngày đầu tiên, bà Hwang không giấu nổi nước mắt, nhưng đó là những giọt nước mắt của niềm vui. "Tôi không thể tin được điều này lại đang xảy ra với mình. Xách cặp đi học luôn là giấc mơ của tôi.” Bên trong lớp học lớp một, bà Hwang và hai bà ngoại khác đang ra sức học tập, để có thể biết đọc, biết viết.
Bút chì trong tay, họ đọc to 14 phụ âm và 10 nguyên âm của bảng chữ cái tiếng Hàn khi giáo viên trong lớp, Jo Yoon-jeong, 24 tuổi, viết từng chữ một lên bảng trắng. Họ tập chép chính tả những từ như “người dì”,”người câu cá” và “gấu chồn”, dù vẫn còn xa lạ với cây bút và quyển vở.
“Trường học rất vui”, bà Hwang chia sẻ sau những ngày đầu được làm học sinh. Con trai bà, Kyong-deok, đồng ý: "Mẹ tôi vui vẻ hơn nhiều kể từ khi bà bắt đầu đi học. Nụ cười dường như không bao giờ rời khỏi khuôn mặt bà."
Trong quá khứ, khi tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn còn ảnh hưởng nặng nề đến nếp sống của gia đình Hàn Quốc, các cha mẹ thường chỉ tập trung nguồn lực gia đình cho việc học hành và sự nghiệp của con trai. Con gái trong nhà thường được yêu cầu ở nhà và chăm sóc các em nhỏ khi bố mẹ đi làm ăn xa.
Bà Hwang kể, cha cô đã tìm được một người vợ mới sau khi mẹ bà sinh cho ông 5 người con gái nhưng không có con trai. Mẹ kế sau này của bà cũng không cho bà đi học và yêu cầu bà ở nhà làm việc gia đình, trong khi cha bà chỉ dạy bà đọc viết đơn giản.
Việc bị mù chữ luôn là khó khăn lớn với bà Hwang trong cuộc sống. Bà không thể tự mình gửi bưu phẩm hay thư từ vì không biết viết. Một lần khác, khi bà và chồng đến thăm người con trai của họ sống ở thủ đô Seoul, thủ đô, bà đã bị lạc ở ga tàu điện ngầm và phải nhờ người chỉ đường vì bà không đọc được các biển chỉ dẫn bên trong.
Bây giờ bà và những người bạn cùng trang lứa đang ra sức học tập để lấy lại thời gian đã mất. Một trong số đó đã đi học đến lớp năm vào năm 1970, sau đó bỏ học để phụ giúp công việc nhà chồng sau khi kết hôn.
Theo lời giáo viên phụ trách lớp, cô Jo, các cụ bà là những học sinh vô cùng ham học. “Có lẽ họ là những học sinh duy nhất ở đây yêu cầu được giao thêm bài tập về nhà.”
Không giống như các lớp học khác, lớp học dành cho các cụ bà được trang bị cả ghế sofa và nệm nước nóng. Trong giờ nghỉ, những người phụ nữ lớn tuổi này ngồi trên nệm ấm và vùi chân dưới chăn. Họ cũng thỉnh thoảng mang kẹo đến để phát cho các học sinh lớp hai khi chúng thỉnh thoảng ghé chơi lớp.
Nhưng dù có nhiều niềm vui từ bài vở, bà Hwang vẫn cảm thấy áy náy khi mình đi học giữa lúc dâu tây đang vào vụ và bà không thể giúp đỡ con cháu ở nhà. Như một cách để bù đắp, bà đã cố gắng dậy sớm để hái dâu hộ con cái từ lúc 4 giờ sáng trước khi vào lớp.
Khi được đến trường và lần đầu tiên tự tay viết những con chữ đầu tiên, bà Hwang đã tự lập cho mình một kế hoạch đầy tham vọng: “Tôi sẽ chạy đua cho vị trí chủ tịch Hội Phụ nữ trong làng. Người ta thường khuyến khích tôi làm điều đó, nhưng tôi đã từ chối. Đó là công việc cho những người biết chữ. Nhưng giờ, mọi chuyện sẽ khác.”
Bình luận (0)
Trở thành người đầu tiên bình luận trong bài viết này.