• Về đầu trang
Chim Lang Thang
Chim Lang Thang

Những câu chuyện ghê rợn do chính nhân viên khách sạn, nhà nghỉ kể lại

Kinh dị

Vị khách kỳ lạ

Sau 2 năm làm nhân viên kiểm tra khách sạn ca tối, cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng: Điều sợ nhất không phải là âm thanh kỳ lạ hay cảm giác cô đơn rùng mình lúc 3 giờ sáng. Những vị khách kỳ cục mới là thứ khiến bạn "xoắn quẩy".

Nhiều phi vụ hết hồn trong các ca trực của tôi như một gã đàn ông say xỉn cứ đong đưa múa lụa cây súng của gã lúc 3 giờ sáng, một bà khách tâm thần phân liệt tự cãi nhau với mình trong phòng, một người đàn ông khác lại cứ lang thang trong khách sạn và liên tục tự nói chuyện suốt hàng giờ.

Và đây là chuyện kỳ quặc nhất làm tôi nhớ mãi. Đêm nọ, sau khi vào ca được vài tiếng, một vị khách cứ xuống quầy rồi đi lang thang vô vọng trong sảnh và khu vực ăn sáng. Ông ta làm mấy điều rất lạ đời như ngồi xuống bàn ăn sáng tự nói chuyện, rồi đứng lên, cứ 2-3 phút lại đổi sang ghế khác trong cùng một bàn. Mỗi khi tôi hỏi có cần giúp đỡ không thì ổng giật bắn và lầm bầm rằng không cần gì cả.

Cuối cùng vài tiếng sau ổng cũng chịu về phòng, nhưng rồi lại đi xuống nói rằng mình bị khó thở vì bật lò sưởi, ổng kêu tôi gọi cấp cứu ngay. Cực kỳ hoang mang, tôi vẫn buộc phải gọi. Vài phút sau, chuông báo cháy của khách sạn réo inh ỏi. Lính cứu hỏa liên tục chạy lên chạy xuống phòng ổng, họ cứ hỏi ổng đi chung với ai hay một mình, và tôi cứ phải trả lời rằng ổng đi một mình, không có khách nào chung phòng hết.

Sau khi đám lính cứu hỏa giải tán và mọi thứ "bình thường" trở lại, tôi vào phòng ổng. Toàn bộ nội thất căn phòng đều bị sắp xếp lại, TV trong phòng tắm, thùng rác nằm giữa phòng và bị đốt. Điều làm tôi thắc mắc không phải vì rõ ràng ổng cố tình đốt phòng, và có khi là muốn đốt nguyên khách sạn, mà là dù một mình nhưng trong phòng đồ trẻ con rải đầy.

Cái thang máy đông đúc

Tôi vào một cái thang máy đi từ tầng trên cùng xuống dưới cùng. Thang máy dừng ở tầng 4, cửa mở, mọi người bên ngoài vẫn đứng im, không ai có ý định vào dù chỉ mình tôi đứng trong thang. Cửa tự động đóng nhưng trước khi nó khép lại, tôi nghe ai đó bên ngoài nói "Sao thang máy đông vậy?"

Truyền thuyết về Michael và bộ sưu tập quần lọt khe

Tôi là trợ lý quản lý tại một khách sạn khá đẹp ở khu phố du lịch nhỏ.

Thời tôi còn làm nhân viên vệ sinh, có một thằng cha tên Michael, bạn thuở nhỏ của một trong mấy nhân viên vệ sinh khác. Hắn là loại người xuề xòa, thích tán tỉnh và cứ theo dõi tụi tôi mọi nơi mọi lúc. Có vài dịp hắn thuê phòng ở khách sạn, dùng thẻ khuyến mãi dành cho nhân viên của bạn và ở trong đó rất lâu,

Và đây là một trong những lần đó.

Hắn ở khoảng một tuần. Tôi là người được chỉ định để chăm sóc phòng hắn. Hôm đó tôi định gõ cửa, nhưng trước khi kịp chạm tay vào, tôi nghe một tiếng hú kinh thiên động địa và tiếng nguyền rủa từ bên kia bức tường. Một tràng chửi thề tiếng đan mạch, hắn chửi rằng hắn ghét bất cứ ai nói chuyện với hắn, rằng không ai được phép phán xét hắn. Tiếng chửi to đến nỗi mọi người bu kín lại coi chuyện khỉ gió gì đang xảy ra. Tôi đực người đứng đó và há hốc mồm trước cửa.

Sau đó mọi thứ bỗng im lặng.

Tôi gọi người quản lý và bảo tôi sợ phải gõ cửa, bởi thằng cha này bị điên rồi. Người quản lý bảo tôi bình tĩnh, nhưng nếu hắn lại bắt đầu la hét lần nữa hãy gọi xuống bàn tiếp tân và ảnh sẽ giải quyết chuyện này.

Ổn thôi, vậy cũng được.

Thế là lúc sau thẳng chả lại bắt đầu la hét. Tôi gọi anh quản lý. Ảnh lại gửi lên thằng bạn của hắn để nói chuyện - tên Will. Will đi vào phòng và mất tích luôn suốt 45 phút, sau đó trở ra và cam đoan với tôi rằng không có gì to tát đâu. Michael chỉ đang nói chuyện với mẹ của hắn thôi. Sẵn tiện hắn cũng cần thêm mấy cái ra giường mới nữa.

Và mấy chuyện kỳ cục như vậy tiếp diễn trong một khoảng thời gian. Bao gồm chuyện hắn say xỉn rồi đá cái túi rác xuống sảnh, để lại nguyên một bãi nước dơ ngay bàn tiếp tân chỉ vì cô nhân viên hỏi bạn gái hắn tên gì (rõ ràng là hắn cũng không biết bạn gái mình nơi nao), sau đó hắn lại lôi đám bạn của mình ra cùng theo dõi cô quản lý vệ sinh với hy vọng sẽ phát hiện ra cổ bị chứng nghiện làm tình (dĩ nhiên là cổ không bị). Nên không có gì lạ khi tụi tôi mừng hết lớn lúc hắn đi.

Trừ việc cuối cùng cũng phải bước vào phòng hắn dọn dẹp. Kristy, người làm vệ sinh lâu năm nhất phải dọn căn phòng đó. Tôi thấy cổ bước vào, sau đó thấy cổ bước ra với gương mặt hốt hoảng và kinh hoàng. Biết tính cổ cũng hay làm quá, nên tôi đơn giản chỉ hỏi chuyện gì.

Cổ trả lời: "Chúng ở khắp nơi"

"Cái gì ở khắp nơi?"

"Quần lọt khe."

Nhìn thử đi, căn phòng là cái đống rác. Máu và c*t bị trét khắp tường như kiểu thằng chả đang ráng vẽ một bức tranh nghệ thuật với đống chất thải của loài người, túi rác bị thổi tung khắp phòng, bồn tắm và bồn rửa tay thì đen như lỗ cống. Nhưng chuyện khó hiểu nhất, là mấy cái quần lọt khe.

Cho dễ hình dung, chúng ở khắp nơi. Được rải như bông giấy, chưa dùng qua và còn rất mới. Chúng bị thồn dưới gầm giường, treo trên ngăn kéo, nhét sau mấy món đồ nội thất, cột quanh những cái ống nước. Chồng chất trong mấy góc khuất, trải ra giữa nhà, nhét trong bồn rửa tay,...

Mà tất cả chỉ toàn là quần lọt khe nữ.

Michael lỉnh mất mà chả thèm trả hóa đơn, vậy nên chúng tôi không có cơ hội để hỏi hắn moi ở đâu ra nhiều quần lọt khe đến vậy, hay máu của ai trên tường, cũng như sao hắn lại muốn làm một dải cầu vồng bằng c*t trên tường phòng tắm. Không có tin tức gì của hắn từ lúc đó, tên Will cũng trốn mất và không bao giờ quay lại làm việc.

Sau vụ này Kristy thay đổi thái độ lập tức khi nghe ai đó nhắc đến quần lót. Kiểu như đó là từ khóa cho sự hoảng loạn của cổ vậy. Thề là tôi chưa từng gặp ai quái dị như thằng chả trong đời.

Một đêm làm việc tồi tệ

Tôi bắt đầu làm bartender tại một khách sạn cao cấp từ vài tháng trước. Một buổi tối khá im ắng, có một gã thanh niên trông hoang mang cực độ ghé đến quầy bar, đặt một shot (một ly rượu nhỏ) và một bia. Tôi cảm nhận được có gì đó bất thường ở hắn.

Để bình tĩnh, tôi cố bắt đầu một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng hết mức.

Hắn cố nói chuyện nhưng không nói nổi, thế nên tôi hỏi hắn mọi thứ ổn không.

Hắn nói không. Tôi lại hỏi: "Sao vậy? Tôi giúp gì cho anh được không? Muốn ăn gì không?"

Hắn từ chối, nói với tôi rằng hắn đã mua một cô gái điếm, cổ bị trượt cổ tay và chết trong bồn tắm.

Tôi sảng hồn bật lùi ra sau kiểu như muốn chửi thề đến nơi. Sau khi gọi cảnh sát, tôi chạy ngược trở lại quầy bar và phát hiện ra gã thanh niên nằm dài trên quầy không động đậy, mạch rất yếu và mặt mũi thì tái mét.

Sau đó cảnh sát và bác sĩ đến dọn dẹp đống bầy hầy bao gồm cô gái điếm đã ngủm củ tỏi và xác một gã doanh nhân hoảng loạn đáng thương.

Vài ngày sau (ừ, thiệt đó, vài ngày lận), một tờ trăn trối được tìm thấy trong phòng bởi một vị khách khác. Mảnh giấy nói rằng gã chỉ ước được cảm nhận hơi ấm từ cô gái điếm lần nữa trước khi tự tử bằng cách nốc thuốc quá liều tại quầy bar của tôi.

Lạy hồn, tôi phải nghỉ việc một tuần mới bình tâm lại được, nhưng cũng thật khó chịu khi quay trở lại làm việc mà mọi thứ thật bình thường như thể chưa có gì xảy ra.

Con ma tại nhà trọ Holiday

Vài năm trước, tôi làm việc tại nhà trọ Holiday và cũng có vài chuyện rất kỳ cục.

Chuyện này đến bây giờ vẫn còn thường xảy ra, thỉnh thoảng nhiều khách hàng phàn nàn việc nghe thấy tiếng một cô gái trẻ la hét ở khu vực hồ bơi. Kiểm tra thì lúc nào cũng không có ai cả. Người quản lý kể lại rằng khoảng 1 năm trước có một cô gái bị chết đuối ở đó.

Một đêm nọ, tôi đang làm việc ở quầy và nhận được cuộc gọi phàn nàn từ một phòng là những người phòng phía trên cứ đi qua đi lại và rất ồn ào. Nhưng đó là phòng trống và khi lên kiểm tra cũng không thấy ai cả. Đoán xem nào, trước đây có một bà vợ giết chồng trong căn phòng đó. Rồi căn phòng bị biến thành nhà kho, nhưng thỉnh thoảng tiếp tân vẫn nhận được điện thoại gọi từ căn phòng.

Tôi nghĩ mấy việc này có thể giải thích khoa học được nhưng mà trời ơi, với tôi thì nó thiệt lạ.

Ảo giác

Đây không phải chuyện của tôi nhưng tôi cũng liên quan phần nào. Vài năm trước, bạn chung phòng thời đại học của tôi, gọi cổ là E đi, là quản lý ca tối cho một khách sạn mới xây. Như thường lệ, tôi sẽ mang cà phê đến cho cổ khoảng 1 - 2 giờ sáng và cùng ngồi nói chuyện một lúc. Đêm nọ, tôi đến tìm E thì thấy cổ đang ngồi ở bàn tiếp tân, thái độ rất lúng túng. Cô đang check in cho một vị khách trông cực kỳ giống M - một người bạn cùng phòng khác của chúng tôi, từ chiều cao, kiểu tóc, màu mắt cho đến chất giọng miền Nam (cái này không nhầm lẫn được vì chúng tôi sống ở miền Bắc). E cố nói chuyện với người khách mới và cho khách coi hình của M trong điện thoại, nhưng người khách một mực từ chối. Cả hai chúng tôi đều rất phấn khích vì sự trùng hợp ngẫu nhiên này. Ngoài ra M cũng đang về thăm bố mẹ, nên chúng tôi tiếp tục uống cà phê và nói chuyện mà không thắc mắc gì. Sau 2 giờ một chút, tôi quyết định về nhà. Chưa đến 2 giờ 30 thì tôi đã về đến cửa, lúc này tôi kiểm tra điện thoại và đọc một đoạn chat từ E gửi cho M và tôi lúc 2g17.

Trong tin nhắn ghi: "Thôi nha"

"Không vui đâu."

"Tụi bay đùa hả?"

"Đùa kiểu gì vậy?"

Tôi hết hồn gọi lại cho E. Đây là lúc mọi thứ trở nên kỳ quặc, giọng E rất hoảng loạn trong điện thoại. Rõ ràng E thấy M và tôi - mặc đúng bộ đồ lúc nãy tôi mặc, đứng ở cuối hành lang chính, và nhìn chòng chọc vào E. E nghĩ chúng tôi đang đùa và cố gọi điện nhưng không ai trả lời. Cuối cùng điện thoại tiếp tân reo, E định nhấc máy thì chúng tôi đều biến mất. Tôi trấn an E qua điện thoại, sáng hôm sau, chúng tôi ngồi suy luận về chuyện E thấy tối qua sao cho thật hợp lý và khoa học. Vị khách nhìn giống M tối qua cũng quay lại bàn tiếp tân để yêu cầu một số dịch vụ, E càng ngạc nhiên hơn khi thấy người khách này cũng không giống M mấy.

Nhưng điều làm tôi sợ nhất mà đến tận bây giờ vẫn chưa bao giờ kể cho E và M là khi tôi vừa về đến nhà, đồng hồ nhà bếp bị đứng lúc 2 giờ 17, kế bên nó là tấm hình của M và tôi đang cười. Mà tấm hình đó tôi chỉ mới đặt vào trưa hôm đó. Đến nay vẫn chưa có lời giải đáp và cũng chẳng có gì kỳ lạ xảy ra ở khách sạn nữa, nhưng tôi vẫn thấy rất sợ đến bây giờ.

Cái áo khoác bị ám?

Không phải tôi nhưng người chị họ của tôi làm trong một khách sạn khá nổi tiếng ở New York. Có một căn phòng luôn trống và nhân viên khách sạn có thể dùng nó để ngủ. Hôm đó chị họ của tôi ném cái áo khoác lên một cái ghế đang quay về hướng cửa sổ và lên giường ngủ. Sau đó cổ thấy ai đó đang ngồi lên giường và dậy ngay lập tức. Không ai trong phòng, nhưng cái áo bây giờ lại nằm trên giường và cái ghế không còn quay qua hướng cửa sổ nữa mà quay thẳng vào giường cổ. Cũng có thể là tên đồng nghiệp biến thái nào đó nhưng chuyện này vẫn thiệt rùng rợn.

Con ma không đầu

 Không hẳn là không thể lý giải được, nhưng lúc đó tôi sợ phát khiếp!

Tôi là bồi bàn một khách sạn cũ ở Scotland, vốn đã nổi tiếng là bị ma ám. Khu nhà hàng, và các phòng ngủ chia toà nhà và toàn bộ tầng trệt ra làm hai (khúc này quan trọng nha). Một buổi trưa nọ, chúng tôi đang chờ 2 vị khách, là một cặp chị em đã lớn tuổi đến nhận phòng trong vài đêm - họ là bạn của chủ khách sạn và là khách hàng thường xuyên. Tôi chưa bao giờ gặp vì là nhân viên mới.

Một lúc sau, một trong những người bồi bàn bảo rằng họ đến rồi, đang được mang đồ từ xe vào, tôi nên đi đặt sẵn một chai rươu nho trong phòng.

Chuyện thật đơn giản - chọn một chai rượu, lấy nó ra, lấy 2 cái ly và 1 cái khay, khui rượu ở bếp của nhà hàng, đi qua khu đất trống, qua luôn khu vực 2 bà già đang được giúp dọn đồ xuống xe và vào toà nhà chính. Quẹo ở hành lang dẫn vào phòng ngủ. Đến đoạn này thì tôi biết trong tòa nhà không có ai cả - không có vị khách nào, chỉ có người chủ khách sạn cùng một cặp bồi bàn quanh khu vực phục vụ bữa trưa và tối.

Tôi cũng phần nào bị ám ảnh bởi câu chuyện ma ở đây - một bà già đã treo cổ khi khách sạn còn là một quán trọ. Thế nên tôi chết lặng khi thấy một hình nhân không đầu, trong bộ đầm thời Victoria cũ mèm đi về hướng mình, trôi qua trước mặt xuống cầu thang trong im lặng.

"Cái quái gì vậy?"

Dẫu điếng người nhưng vẫn sợ bị bắt đền, tôi không hoảng hồn thả cái khay xuống đất nhưng lại phát ra âm thanh hoảng loạn như một cái máy bay hết xăng làm cho hình nhân đó quay người lại.

Hóa ra một trong 2 người khách già mắc chứng loãng xương trầm trọng làm cái đầu của bả rớt xuống thấp hơn cả vai, bả đi cửa hậu nằm phía trước tôi cho gần phòng. Tôi như thằng ngốc vậy, liền nói bả tôi làm trượt cái khay nhưng may mà chụp được, mà chắc bả cũng chả tin.

Căn phòng số 8

Trước khi tôi được sinh ra, bố mẹ tôi quyết định chuyển đi và mở một khách sạn nhỏ bên bờ biển. Điều đầu tiên khi mới dọn đến là dọn sạch tất cả các căn phòng, mỗi người dọn một nửa cho nhanh. Và mẹ kể cho tôi câu chuyện này khi tôi còn nhỏ: Mẹ vào căn phòng số 8 để hút bụi và những chiếc thảm bắt đầu gợn sóng. Khi còn nhỏ, tôi không nghĩ chuyện này nghe kinh dị tí nào, mấy cái thảm bị hút hay gì đó thì dĩ nhiên chúng sẽ động đậy nên cũng chẳng bao giờ nhớ đến chuyện đó nữa. Nhưng đến khoảng một tháng trước, tôi nhớ lại câu chuyện này và chọc mẹ vì chuyện này thật bình thường và hoàn toàn giải thích được. Mẹ trông rất hoang mang và nói với tôi rằng tôi đã hiểu sai câu chuyện khi còn nhỏ rồi. Lúc đó toàn bộ thảm trong phòng đều động đậy và chuyển động đều theo chiều gợn sóng, tất cả đồ đạc trong phòng và cả mẹ đều bị nâng lên và hạ xuống trên sàn trong khoảng 10 giây. Mẹ rống lên và chạy xuống sảnh kể với bố và bảo rằng hãy bán nơi này đi. Bố thuyết phục được mẹ nhưng mẹ không bao giờ quay lại căn phòng đó nữa.

Nhưng điều làm tôi sợ hơn là mẹ tôi vốn không tin mấy chuyện phi tự nhiên, mẹ không có câu chuyện ma cỏ nào ngoài chuyện này, mẹ cũng không thích nhắc lại nó nữa.

Nguồn bài: Ranker.com

  • Bình luận
  • Lưu tin xem sau
  • Bình luận
  • Copy link
  • Chia sẻ facebook

Bình luận (0)

Trở thành người đầu tiên bình luận trong bài viết này.