• Về đầu trang
Lost Bird
Lost Bird

'100 Days Of Secrets': Những bí mật từ tăm tối đến dịu dàng

Nghệ thuật

Từ những điều mà ai cũng một lần cảm thấy trong đời cho đến những tổn thương hay khác biệt của bản thân, từ những bí mật tăm tối cho đến dịu dàng, người tham gia dự án này đều không giấu diếm.

Họa sĩ minh họa Terence Eduarte đã thu thập 100 bí mật từ bạn bè cũng như những người lạ khắp nơi trên thế giới, sau đó vẽ minh họa lại theo phong cách của mình. "Mỗi người đều có một câu chuyện thú vị để kể và tôi muốn truyền đạt tất cả những điều đó trong dự án này." - Terence chia sẻ. Dự án mang tên 100 Days Of Secrets (100 ngày bí mật), bạn có thể xem thêm tại đây: instagram | website

Bạn muốn kể cho Terence nghe điều gì nào? Sau đây là những bí mật đặc biệt nhất mà Lost Bird đã chọn ra từ 100 câu chuyện. Dám cá là một khi đã bắt đầu đọc, bạn không thể ngừng lại vì tò mò.

Tuần trước là sinh nhật 28 tuổi của tôi và không ai nhớ cả. Không một cuộc gọi hay tin nhắn từ gia đình, bạn bè. Sáng hôm sau, khi thức dậy, tôi ngồi bên hiên nhà và khóc. Em chó của tôi đến và cũng bắt đầu ư ử khóc theo. Đó là điều đẹp đẽ nhất mà người khác làm vì tôi.

Tháng trước tôi muốn tự tử và viết sẵn một tờ trăng trối, nhưng đốt nó rồi. Vì tôi thấy hôm nay thật đẹp.

Tôi luôn cố hết sức để khiến mọi người hạnh phúc vì tôi biết cảm giác thấy bản thân vô dụng đáng sợ thế nào. Tôi không muốn người khác cảm thấy như tôi.

Tôi nói với đứa con chưa ra đời của mình rằng tôi chưa sẵn sàng để yêu thương nó. Hôm sau tôi sảy thai.

Tôi muốn hỏi con gái của bố dượng rằng liệu ông ta có bao giờ chạm vào lưng chị khi họ ở chung nhà không? Hay tôi là nạn nhân duy nhất của ông ấy?

Một nửa bạn bè của tôi là những người tôi ước mình chưa bao giờ gặp.

Hôm đó tôi muốn đi thăm bà trong bệnh viện nhưng đường rất xa còn tôi thì lười. Hôm sau bà tôi mất.

Cảm giác mình không quan trọng thật tệ. Tôi biết mình không nên kỳ vọng nhiều ở người khác nhưng thật buồn khi họ chỉ nhớ đến tôi khi cần. Và họ nhớ tôi, không phải vì tôi, mà vì thứ họ cần ở tôi.

Tôi viết thư cho bạn gái mỗi ngày. Mỗi ngày cho đến khi cô mất vì ung thư.

Tôi bị bỏ thuốc rồi bị hãm hiếp bởi người quen và không thể nói với ai cả. Tôi sợ mọi người sẽ đổ lỗi cho mình. Và thật ra, bản thân tôi cũng không thể ngưng đổ lỗi cho chính mình.

Bạn bè không muốn chơi với tôi nữa vì họ nghĩ tôi đồng tính. Tôi cố chứng minh không phải thế, nhưng lại dần nhận ra có thể họ đúng. Tôi cảm thấy lạc lối.

Tôi đánh mất nụ cười của mình từ rất lâu rồi. Đến nỗi bây giờ tôi cứ sợ mọi người phát hiện ra tôi không cười thật lòng nữa.

Như một cơ chế để đối phó với trầm cảm, tôi tự nghĩ ra cô bạn tưởng tượng. Giờ đây tôi lại muốn cô ta biến đi nhưng không được, cô ta lúc nào cũng quay lại.

Tôi thích nghĩ đến điểm tốt của mọi người nhưng trong thâm tâm tôi nghĩ phần lớn mọi người đều tồi tệ.

Tôi thấy biết ơn và hạnh phúc với những gì mình có. Nhưng lại luôn cảm thấy mình có một cái lỗ trong tim không ai hiểu được, có những nỗi đau không phai nhòa và tôi luôn phải cố gắng hết sức để sống với nó.

Phần lớn những tin đồn bẩn thỉu về tôi đều không có thật nhưng tôi cũng không buồn đính chính, mặc mọi người nghĩ mình là một đứa dâm đãng. Nhưng sự thật là tôi thậm chí còn chưa có nụ hôn đầu tiên.

Tôi là nhà báo, đang bí mật hẹn hò với một quan chức cao cấp và tai tiếng. Nếu bị phát hiện, tôi chắc chắn mất việc.

Tôi không biết mình muốn gì...

Tôi luôn là kẻ bị đá trong các mối quan hệ. Tôi nghĩ mình ổn, cố thuyết phục bản thân rằng mình ổn. Nhưng có những đêm tôi bỗng suy sụp và quẩn quanh nhiều câu hỏi. Tôi đã làm gì sai? Tôi không đáng để ai đó níu giữ sao?

Tôi tự bịa ra đời mình. Nhiều người tin nhưng phần lớn những câu chuyện là giả.

Tôi là một kẻ cầu toàn không hoàn hảo. Và tôi mệt mỏi vì điều này.

Tôi từng lừa dối nhiều chàng trai. Và rồi tôi tìm thấy người mình yêu, nhưng anh chưa sẵn sàng để đến với tôi. Anh để ý tôi nhưng vẫn thương bạn gái cũ. Nếu quả báo có thật thì đây chính là thứ quả báo chân thật và đau đớn nhất.

Tôi thường làm quá mọi thứ lên. Tôi muốn được chú ý vì sợ hãi bị lãng quên.

5 năm trước, tôi phát hiện người bạn gái thứ ba của mình ngoại tình. Đó là lúc tôi quyết định yêu con trai.

Tôi dùng mạng xã hội để khiến mọi người nghĩ mình có một cuộc đời thú vị và hạnh phúc. Nhưng sự thực không phải vậy.

Từ năm ngoái, tôi không đăng tấm ảnh nào có mặt mình lên mạng xã hội nữa. Và tôi cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết.

Tôi rơi vào lưới tình quá dễ dàng và điên cuồng. Tôi không biết nhự vậy là tốt hay xấu nữa.

Tôi phục vụ trong quân đội, thế nên không dễ để cởi mở với những ý nghĩ tự sát. Họ liên tục huấn luyện bạn cách phòng tránh tự tử nhưng họ không hiểu một khi đã chọn cái chết, không gì thay đổi được trừ khi bạn có Niềm Hy Vọng Chân Thật. Với tôi, đó là chồng mình. Nhưng tôi không nghĩ ngoài kia có nhiều người tìm được Hy Vọng Chân Thật của đời mình.

Tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ tìm được nửa kia vì tôi không biết cách thể hiện và cảm nhận tình yêu. Nghe có vẻ lạ nhưng tôi chỉ có cảm xúc khi xem phim vì trong phim, mọi thứ luôn đẹp đẽ.

Tôi thường mua những thứ mình không đủ khả năng chi trả để khiến mọi người ngưỡng mộ. Họ thấy Prada và Burberry còn tôi thấy tài khoản ngân hàng của mình cạn kiệt.

Tôi không biết bơi, nên giả vờ nói rằng mình bị dị ứng nước hồ bơi. Tôi từ bỏ việc học bơi trong xấu hổ.

Tôi kể mọi thứ tới từng chi tiết nhỏ với bạn thân. Nhưng không biết họ thực sự quan tâm hay chỉ giả vờ.

Tôi thích đùa giỡn với cảm xúc của người khác vì tôi cũng không rõ cảm xúc của mình nữa.

  • Bình luận
  • Lưu tin xem sau
  • Bình luận
  • Copy link
  • Chia sẻ facebook

Bình luận (0)

Trở thành người đầu tiên bình luận trong bài viết này.