• Về đầu trang
Tử Lâm
Tử Lâm

Tâm sự của một 'hủ nữ': Từ kì thị đến ủng hộ người đồng tính

Cầu vồng

Trước đây, tôi vẫn luôn cho rằng tình yêu nam nữ là cao thượng nhất và đồng tính là trái với thuần phong mỹ tục, là điều không thể chấp nhận được. Trường học tôi năm đó có phong trào “come-out,” tôi tự hiểu mình kỳ thị đồng tính luyến đến mức nào.

Tôi chính thức trở thành "hủ nữ" năm lớp mười. Nhớ rõ đến vậy, vì đó là lần đầu tiên chính mắt tôi nhìn thấy thằng bạn thân của mình đau khổ thế nào khi nó nhận ra đã thích người cùng giới. Năm đó "hủ nữ" không phổ biến, thậm chí không ai biết "hủ nữ" là gì. Mãi đến sau này tôi mới nghe đến cụm từ "hủ nữ" - để chỉ những đứa con gái ủng hộ tình yêu đồng tính nam như tôi.

Không rõ nguồn gốc từ đâu, mỗi lần tôi thể hiện quan điểm ủng hộ tình yêu đồng tính của mình, mọi người đều tỏ ra khinh khỉnh: “Chà, lại ‘hủ nữ’ đấy à!” Tôi chợt nhận ra, "hủ nữ" không còn đơn giản dùng để gọi các bạn nữ ủng hộ tình yêu đồng tính đơn thuần, mà nó thật sự mang nghĩa miệt thị, như chính chữ “hủ” trong hủ bại, đồi bại. Tôi xin kể một câu chuyện trên góc nhìn của tôi. Vì sao tôi tự nhận mình là "hủ nữ", và vì sao trong suy nghĩ của tôi "hủ nữ" không đáng ghét như nhiều bạn vẫn nghĩ.

Năm tôi học lớp mười, đồng tính như một phong trào. Tụi bạn xung quanh tôi tự nhận là lesbian, gay với vẻ mặt hết sức tự hào(?!) Thằng bạn tôi thân nhất cũng không ngoại lệ, theo phong trào tự nhận mình đồng tính và có “vợ.” Rồi nó chợt phát hiện ra, trò chơi đã đi quá xa, tình cảm nó dành cho “vợ” (bạn nam cùng nó yêu đương) đã biến chất. Nó thật sự muốn nhiều thứ nữa ở “vợ.” Tôi khiếp đảm, bắt đầu tránh mặt nó. Đối với tôi, đồng tính là một căn bệnh cần được chữa trị. Tôi đọc rất nhiều tài liệu về đồng tính, tôi muốn khuyên nó tỉnh táo lại, khuyên nó “chữa bệnh” sớm. Hoang mang là, càng đọc nhiều, tôi càng bị thuyết phục tình yêu đồng tính không phải bệnh, dần dần tôi còn đồng tình cùng những người đồng tính. Lặng lẽ, tôi tìm kiếm những câu chuyện về đồng tính, tự sự có, tiểu thuyết cũng có. Tôi không khuyên nó “chữa bệnh” nữa, mà nghiêm túc lắng nghe nó tâm sự. Đôi khi cùng nó hình dung ra tương lai phải đối mặt, tôi còn bật khóc trước cả nó.

Một ngày nọ, nó lên cơn điên nói với gia đình chuyện nó và “vợ,” ba nó đánh phải nằm viện một tháng. Chúng tôi lúc đó trong độ tuổi nổi loạn, gì nó cũng có thể làm, nào nhịn ăn, nào bỏ nhà đi bụi, nào đánh nhau túi bụi với đám đầu gấu trường khác. Nó căng thẳng với gia đình, hy vọng họ chấp nhận “vợ.” Đau lòng hơn, “vợ” nó ban đầu thấy mới mẻ, cùng nó chống đối đủ điều. Về sau mọi chuyện rắc rối, “vợ” cùng nó chia tay. Chuyện khi đó đã không thể vãn hồi, cả trường biết, hàng xóm biết, người thân biết, rằng nó từng có một người yêu là con trai. Nó càng ngày càng suy sụp, vì ánh mắt soi mói của mọi người, chỉ trỏ gọi nó là thằng bê-đê, vì nó mất đi người nó thật lòng yêu thương, vì mối tình đầu dang dở. Một thời gian sau, gia đình đưa nó sang Canada du học. Lúc nó bình tĩnh gọi điện cho tôi lần nữa, đã là khi tôi học đại học năm nhất. Chúng tôi cùng khóc vì cái giá nó phải trả, vì đến tận lúc này nó vẫn chỉ thích đàn ông. Tôi thương thằng bạn, bởi nó đã phải chịu đựng quá nhiều chỉ trích không đáng.

Sau khi nó đi, tôi tham dự nhiều hội thảo về đồng tính. Gặp được nhiều "hủ nữ" khác, đa phần họ đều có người thân hoặc bạn bè là người đồng tính, chúng tôi cùng chia sẻ những câu chuyện thực tế, biết thêm những khó khăn và chông gai người đồng tính phải bước qua. Chúng tôi ủng hộ cộng đồng đồng tính, trân trọng tình cảm họ dành cho nhau. Nhìn thấy hai chàng trai lướt tay qua nhau nhưng không dám nắm chặt, tôi lại nhớ đến “thằng bê-đê” kia. Từ lâu nó đã không còn để ý đến cách gọi này, tự nhủ sống là phải hết mình: “You only live once.”

Đến giờ quan điểm của tôi về "hủ nữ" vẫn là những cô gái ủng hộ đồng tính nam. Tôi cảm thấy "hủ nữ" không đáng bị ghét đến vậy. Họ đơn giản chỉ là những người cùng đấu tranh vì sự công bằng tính hướng mà thôi. Có thể trong tình huống đặc thù nào đó, bạn đã gặp những cá nhân tạo phản cảm cho cộng đồng "hủ nữ". Nhưng hãy tin tôi, ngoài kia vẫn có rất nhiều “hủ nữ” như tôi, vẫn lặng lẽ ủng hộ những người xứng đáng có được tình yêu bình đẳng!

  • Bình luận
  • Lưu tin xem sau
  • Bình luận
  • Copy link
  • Chia sẻ facebook

Bình luận (0)

Trở thành người đầu tiên bình luận trong bài viết này.