• Về đầu trang
Minh Ngọc
Minh Ngọc

Những bộ phim dù được chấm 100% trên Rotten Tomatoes nhưng đã lỗi thời

Phim ảnh

Rotten Tomatoes là một trang web hữu ích để xem các nhà phê bình đánh giá thế nào về một bộ phim. Dù mỗi người có một gu xem phim khác nhau, bạn vẫn có thể tin cậy vào những bộ phim có điểm số cao (và đặc biệt là với những phim có số điểm 100%).

Tuy nhiên hầu hết các bài đánh giá đều được viết khi bộ phim mới ra mắt, do vậy sẽ không tránh khỏi việc có một số bộ phim hay ở thời này nhưng lại là phim dở ở thời khác. Dưới đây là một trong số chúng.

An Evening with Kevin Smith

Một điều khá thú vị về bộ phim đạt con số 100% này là đây thực chất không phải là phim. Đây là một DVD được phát hành vào năm 2002, có chứa những câu hỏi và câu trả lời do nhà làm phim kiêm diễn viên hài Kevin Smith thực hiện với các fan của anh tại các trường đại học trên khắp nước Mỹ. Đa số là nói về phim ảnh, nhưng anh cũng có những trò đùa liên quan tới tình dục, đồng tính và thậm chí là cần sa. Rõ ràng là những gì chúng ta làm chỉ là xem một người đàn ông chém gió suốt bốn tiếng đồng hồ.

The Interview

Nếu như chỉ mới nghe lần đầu, chắc hẳn nhiều bạn đang nghĩ đến bộ phim The Interview của Seth Roger và James Franco nói về Triều Tiên vào năm 2014. Tuy nhiên ở đây chúng ta đang nói tới một tuyệt tác của lịch sử điện ảnh Úc. The Interview là một bộ phim tội phạm được ra mắt vào năm 1998 với sự tham gia của Hugo Weaving, đã tạo nên một cú sốc lớn trong làng phim độc lập của Mỹ khi nó được phát hành ở đây vào năm 2000. Câu hỏi đặt ra là, tại sao? Bộ phim bao gồm quá trình thẩm vấn nhân vật của Weaving do một thám tử (Tony Martin thủ vai) đảm nhận. Nói ngắn gọn, nó giống như là bộ phim The Usual Suspects phiên bản Úc, nhưng có kịch bản yếu hơn và thiếu ngân sách để làm những cảnh hồi tưởng. Điều khiến cho khán giả không thể rời mắt khỏi màn hình là màn trình diễn thuyết phục của Weaving khi họ luôn tò mò xem liệu nhân vật đó có thực sự là kẻ phạm tội không hay không. Nếu bạn muốn bằng chứng cho thấy Hugo Weaving là một diễn viên rất giỏi, The Interview sẽ cho bạn điều đó. Nhưng nếu bạn đang tìm kiếm một bộ phim tội phạm hấp dẫn, có lẽ bạn nên tìm phim khác.

Roger & Me

Vào năm 1989, Roger & Me là một tuyệt tác. Bộ phim do một nhà làm phim tài liệu tên là Michael Moore đạo diễn, biên kịch và đóng vai chính luôn. Nó kể về cuộc sống của anh ta tại Flint, Michigan và nhiệm vụ của Moore là nói chuyện với Giám đốc điều hành General Motors (GM) Roger B. Smith về sự tổn hại mà GM đã gây ra cho Flint bằng cách sa thải số lượng lớn nhân công ở đó vì nhân công ở nước khác rẻ hơn. Smith không bao giờ gặp Moore, nhưng sự theo đuổi kiên trì của Moore đã tạo ra bộ phim.

Năm 1989, bộ phim ra mắt và nó không giống với những bộ phim tài liệu khác khán giả từng xem. Nhưng gần ba thập kỷ sau, nhiều tác động khiến cho việc thưởng thức trở nên khó khăn hơn. Flint không bao giờ phục hồi, và vẫn là một thành phố chìm trong khủng hoảng. Trong khi đó, Michael Moore vẫn cố gắng hết sức để thể hiện một anh hùng thời hiện đại được khán giả yêu mến, nhưng hình ảnh một ông già 60 tuổi ít gây ảnh hưởng hơn là một chàng trai 30 tuổi ngày xưa. Năm 1989, Michael Moore đã trở thành một anh hùng tự do, nhưng ngày nay nhiều cử tri, bất kể khuynh hướng chính trị của họ đều xem ông như một kẻ khó chịu. Theo nghĩa đó, bạn có thể nói rằng thành công của Moore đã hủy hoại bộ phim hay nhất của ông ấy.

Normal

Được viết và đạo diễn bởi Jane Anderson và dựa trên vở kịch của riêng cô, phim kể về cuộc sống của một cặp vợ chồng già ở Trung Mỹ trở nên hỗn loạn khi người chồng quyết định sẽ sống như một phụ nữ. Về cơ bản, đây là một phiên bản già hơn của bộ phim Transparent đình đám. Nhưng như bạn đã biết, Transparent thường bị chỉ trích bởi những người chuyển giới khi để một người đàn ông thẳng đóng vai chuyển giới. Đây là một thực tế được coi là không thể chấp nhận được trong số những người chuyển giới, bởi nó tạo ra một suy nghĩ sai lệch rằng người chuyển giới chỉ là một người đàn ông mặc váy. Ngay cả người sáng tạo của Transparent, Jill Soloway, cũng thừa nhận rằng tuyển gã đàn ông đóng vai phụ nữ chuyển giới là một ý tưởng tồi.

Điều đó đưa chúng ta trở lại Normal. Trong phim một người phụ nữ chuyển giới được đóng bởi Tom Wilkinson. Vào thời điểm đó thì có rất ít phản đối. Có lẽ không phải vì những người chuyển giới không quan tâm đến nó mà là họ có ít tiếng nói hơn vào năm 2003. Nhưng xem xét lại Normal trong hiện tại, không thể không thấy vấn đề tồn tại ở nó.

Before Sunrise

Biên kịch kiêm đạo diễn Richard Linklater đã ở đỉnh cao quyền lực của mình vào năm 1995 cùng với hai diễn viên tài năng Ethan Hawke và Julie Delp. Nhưng bộ phim này không thể "thập niên 90" hơn được nữa trong phong cách, thời trang và thái độ của. Ngoài ra, tình cảm của nhân vật quá ngây thơ đến nỗi họ đã thực hiện một phần tiếp theo chín năm sau đó, trong đó nhân vật của Hawke và Delpy thừa nhận họ rất ngượng ngùng và ngớ ngẩn khi nghĩ đến các sự kiện cũ trong bộ phim này.

Trong trường hợp bạn chưa xem nó, bộ phim nói về một người đàn ông Mỹ và một người phụ nữ Pháp dành một đêm lãng mạn với nhau ở Vienna và quyết định không trao đổi địa chỉ nhà hoặc thông tin khác. Điều đó nghe có vẻ lãng mạn khi mới 20 tuổi, nhưng càng lớn tuổi thì bạn có thể thấy nó càng kỳ quặc. Và điều này nghe càng phi lý khi vào thời buổi khoa học công nghệ hiện đại hiện nay mà họ lại không thể giữ liên lạc với nhau.

Đã có hai phần tiếp theo, mỗi phần cách nhau 9 năm: Before Sunset của năm 2004 và Before Midnight của năm 2013. Vì vậy nghĩ đến chuyện hai người chỉ gặp nhau trong một đêm mà lại có có mối quan hệ lâu dài với nhau gần như là chuyện không tưởng. Before Sunrise chắc chắn vẫn là một bô phim hay, nhưng ma thuật nó sở hữu vào năm 1995 đã dường như đã bốc hơi gần hết.

Longtime Companion

Longtime Companion là một bộ phim được ra mắt vào năm 1990. Đây là bộ phim được công chiếu rộng rãi nói về cuộc khủng hoảng AIDS đã tàn phá cộng đồng người đồng tính trong một thập kỷ. Nhưng đối với khán giả năm 2018, nỗi buồn của bộ phim sẽ khó lôi kéo được người đi xem.

Craig Lucas và Norman René là biên kịch và đạo diễn cho bộ phim. Trùng hợp thay, cả hai đều là người đồng tính. Tuy nhiên, cách họ khắc họa thế giới của người đồng tính còn khá an toàn. Mục tiêu của họ rất đáng ngưỡng mộ, đó chính là cho khán giả thấy được những hậu quả kinh khủng và bi thảm của đại dịch AIDS - nhưng bộ phim có vẻ như đạo diễn đã khắc họa những chi tiết này một cách thoáng qua và nhẹ nhàng. Họ sợ mô tả một người đàn ông đồng tính lòe loẹt hoặc nữ tính và sợ mô tả mối quan hệ của họ lãng mạn và gợi dục.

Lucas và René có lẽ đúng khi làm điều này, vì vào thời đó, những khán giả và nhà phê bình thẳng sẽ không có phản ứng tích cực về một cái nhìn trực diện về cuộc sống của những người đồng tính. Nhưng xét cho cùng, mục tiêu của bộ phim là nói ra điều mà không phải ai cũng dám đề cập đến. Vì vậy, có thể vào thời đó, người ta xem Longtime Companion nhưng hiện giờ thì không ai xem lại nữa.

The Terminator

Terminator là một bộ phim sci-fi kinh điển, nhưng nó không còn phù hợp với bối cảnh thời hiện đại nữa. Trước hết, khung cảnh tận thế trong bộ phim đã trở nên phi lý. Nó phản ánh được kinh phí thấp của bộ phim và tất cả những cỗ máy trong bộ phim (bao gồm cả xương của kẻ hủy diệt) nhìn cũng rất giả.

Thứ hai là Sarah Conner, được đóng bởi Linda Hamilton, là mục tiêu săn đuổi của Kẻ hủy diệt. Trong bộ phim Terminator 2: Judgment Day, chúng ta đã thấy cô biến thành một anh hùng hành động cơ bắp, sẵn sàng chiến đấu theo cách riêng của mình. Vì vậy, nhìn thấy cô bị khắc họa như một thiếu nữ gặp nạn chỉ biết chờ những người đàn ông đến giải cứu sẽ khiến ta thấy khó chịu. Trên hết, cô bị nhắm tới chỉ vì đứa con cô sẽ mang trong bụng, điều vô cùng phi lý. Không có điều nào trong số này làm hỏng bộ phim, nhưng tất cả chúng khiến cho bộ phim trở nên lỗi thời.

Love and Death

Love and Death là một phiên bản nhái lại văn học Nga, đặc biệt là các tác phẩm của Leo Tolstoy và Fyodor Dostoyevsky, và thật kỳ lạ khi một bộ phim như vậy được làm vào năm 1975. Trên hết, phong cách hài kịch trong bộ phim đã trở nên lỗi thời so với thời nay.

Sự khác biệt chính là Love and Death có nhiều trò đùa tình dục. Điều làm cho nó thậm chí còn tồi tệ hơn là hầu hết chúng được viết bởi Woody Allen, người làm biên kịch, đạo diễn và kiêm diễn viên trong bộ phim này. Nhiều trò đùa được nhằm vào Diane Keaton, người đóng vai em họ của nhân vật do Allen thủ vai và sau đó nảy sinh quan hệ tình cảm với ông ta. Ở Nga thời đó, một mối quan hệ như vậy là chấp nhận được và công bằng mà nói thì nhân vật của Keaton không phải là trẻ vị thành niên. Tuy nhiên, vài năm gần đây, Allen đang phải đối mặt với nghi án lạm dụng tình dục trẻ vị thành niên và kết hôn với con gái riêng của mình. Do đó, nhiều người phản đối sự xuất hiện của Allen trong bất cứ bộ phim nào. Bất kể lập trường của bạn là gì, thật khó để phủ nhận rằng Love And Death đã trở nên ghê tởm hơn những gì bạn nhớ vào năm 1975.

The Searchers

Bộ phim miền Tây của John Ford The Searcher là một trong những bộ phim đẹp nhất từng được tạo ra và nó có sự xuất hiện của diễn viên huyền thoại John Wayne, người đóng vai Ethan Edwards, một cựu chiến binh trong thời nội chiến, đã dành nhiều năm để tìm cháu gái sau khi bị bắt cóc bởi người Mỹ bản địa. Edwards ghét tất cả những người Mỹ bản địa. Tính phân biệt chủng tộc được coi là một lỗ hổng trong nhân vật từ đó khắc họa rõ nét hơn sắc thái của nhân vật và cho thấy góc nhìn tiến bộ của phim miền Tây thời đó.

Thật không may, sắc thái đó chỉ làm cho chủ nghĩa phân biệt chủng tộc vẫn còn ăn sâu trong suốt bộ phim trở nên rõ nét hơn. Họ còn tạo ra một chuyện phụ nói về một người phụ nữ Mỹ bản địa tin rằng mình sẽ kết hôn với một người đàn ông da trắng không có hứng thú với cô ta chỉ để gây cười. Ngoài ra, sự phân biệt chủng tộc của Ethan được thể hiện lên tới mức cực đoan khi ông sẵn sàng giết cháu gái mình nếu cô ngủ với (hoặc bị cưỡng hiếp bởi) một người đàn ông Mỹ bản địa. Điều này khiến cho ông ta giống như một con quái vật hơn là một vị anh hùng. The Searchers là một bộ phim đáng xem nếu nói về quay phim, địa điểm và diễn xuất. Đáng buồn thay, bạn sẽ phải quên đi rất nhiều điều để có thể thưởng thức nó.

Holiday Inn

Vào năm 1942, việc khắc họa rõ nét chủ nghĩa phân biệt chủng tộc trong một bộ phìm là một điều khá là khó khăn, nhưng Holiday Inn đã cố gắng để thực thực hiện điều đó. Nó nổi bật trên nền một khung cảnh mà nếu như bạn đã từng xem qua bộ phim hay xem trailer, bạn sẽ biết cảnh đó là gì.

Bộ phim nhạc kịch của Bing Crosby và Fred Astaire nói về một khu nghỉ mát chỉ mở cửa vào các ngày lễ, và mỗi kỳ nghỉ đều có số bài hát và điệu nhảy riêng. Vào ngày sinh nhật của Lincoln, một số diễn viên da trắng được ăn mặc và trang điểm theo những định kiến về người da đen trong các bộ phim hài vào thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20. Hiện nay, toàn bộ phần này đã bị cắt bỏ, nhưng hầu hết mọi người xem nó trên đĩa DVD hoặc trên các dịch vụ xem phim streaming bởi đoạn đó vẫn được giữ nguyên. Có rất nhiều điều hay ho về bộ phim như nhạc hay và vũ đạo đẹp mắt, nhưng cảnh quay này đã phá hủy tất cả.

Theo: Looper
  • Bình luận
  • Lưu tin xem sau
  • Bình luận
  • Copy link
  • Chia sẻ facebook

Bình luận (0)

Trở thành người đầu tiên bình luận trong bài viết này.