• Về đầu trang
Spock
Spock

Nhận đồng lương 'chết đói', giáo viên trường công tại Mỹ vẫn gắng gượng đến lớp dạy học

Cuộc sống

Bất chấp những cuộc tuần hành và biểu tình trên phạm vi cả nước vào đầu năm 2018, hầu hết giáo viên ở các trường công tại Mỹ vẫn đang phải đối mặt với nhiều vấn đề cố hữu trong ngành giáo dục như lương thấp, cơ sở vật chất thì xuống cấp và tài liệu dạy học cũ kĩ... khi quay trở lại trường vào mùa thu này.

Bên cạnh các yếu tố chuyên môn, khó khăn lớn nhất mà họ phải đối mặt là vật lộn kiếm sống vì đồng lương ít ỏi. Chính vì thế, các phóng viên của tờ TIME đã đến gặp 13 giáo viên từ nhiều vùng ở nước Mỹ để nghe họ chia sẻ về câu chuyện của mình. Dưới đây là 5 câu chuyện nổi bật nhất trong số trên.

Cô Hope Brown, 52 tuổi

Hiện đang là giáo viên Lịch sử Hoa Kỳ tại trường trung học Woodford County ở Versailles, Kentucky

Thực tế là những người như tôi hiện phải dùng đến tiền của bản thân để chi trả cho lớp học mà mình đang dạy. Tiền photo tài liệu cũng là tôi trả mà tiền thực phẩm cho học sinh cũng đến từ chính tôi. Các giáo viên chỉ được cấp khoảng 50 USD mỗi học kỳ để có thể mua vài thứ cho lớp học của mình, nhưng con số thực luôn phải nhiều hơn thế.

Ở mỗi học kỳ, trung bình tôi phải tiêu đến 400 USD.

f5b5f8c0065e74ce9d100b1eed1fa100

Cô giáo Hope Brown vừa phải bán máu, làm thêm ba công việc khác mới đủ sống

Tôi đã ở trong ngành được 16 năm và mức lương hiện tại của tôi là 55.000 USD một năm. Đã từng có lần tôi phải xin nghỉ vì xe không có đủ nhiên liệu để đi đến trường. Trước ngày thanh toán hóa đơn tiền gas tôi đã phải hiến huyết tương đến hai lần. Tôi thấy thực sự xấu hổ trong lần đầu tiên mình làm như vậy bởi vì thâm tâm, tôi vẫn nghĩ mình là một người có bằng cấp. Hiện tôi có cả bằng thạc sĩ.

Tôi yêu những gì mà mình đang làm. Học sinh của tôi là những đứa trẻ tuyệt vời. Không có nhiều công việc yêu cầu đến sự liên kết giữa người dạy và người học như thế này. Hơn nữa, tôi cũng không thể làm công việc khác, trừ phi là một bác sĩ hồi sức cấp cứu, nhưng tôi không chắc nó cho tôi cảm giác mà công việc này mang lại.

Cô Kara Stoltenberg, 28 tuổi

Hiện đang là giáo viên ngôn ngữ tại trường Norman High School ở Norman, Oklahoma

Tôi kiếm được khoảng 34.000 USD một năm từ công việc giáo viên này. Bây giờ, tôi không có bất kì khoản tiết kiệm nào, cũng không thể mua xe hơi hay mua nhà, nhưng tôi vẫn có thể vượt qua được. Nhưng khi ắc quy chiếc xe jeep của tôi chết cách đây vài tháng, suy nghĩ về việc mua một chiếc xe mới cứ luẩn quẩn trong đầu tôi. Điều đó cũng đồng nghĩa tôi có thêm một khoản tiền phải trả trong tháng và tôi không biết nên làm thế nào với nó nữa.

kara stoltenberg2

Một người bạn của tôi sẽ kết hôn ở Thành phố Salt Lake vào tháng sau, và anh ấy có hỏi tôi là liệu tôi có thể tham dự đám cưới không. Tôi đã điên cuồng tìm kiếm những vé máy bay giá rẻ, hay thuê phòng ở Airbnb nhằm tiết kiệm chi phí. Thế nhưng ngay cả với mức lương mới của mình, tôi cũng không thể xoay đâu cho đủ khoản tiền trên. Dĩ nhiên là anh bạn tôi cũng thông cảm cho điều đó, nhưng thật xấu hổ khi nói, "Mình đã phải làm việc 40 giờ, 50 giờ, 60 giờ một tuần, mà vẫn không có đủ tiền để đi dự đám cưới của một người bạn", nó khiến tôi thấy rằng, mình đang không được tiêu tiền vào những gì mà mình muốn.

Mặc cảm cứ bao trùm lên tôi mỗi lần được hỏi về số tiền mà mình nhận hàng tháng với tư cách là một giáo viên trong cửa hàng tạp hóa và rồi người ta bắt đầu xì xào về nó. Cảm giác như vậy cứ dần ăn mòn bạn và khiến bạn nghĩ rằng, tại sao mình lại phải gắn bó với nơi này khi đang nhận lại quá ít. Cũng có khi họ nói nhiều điều để đồng cảm với tôi nhưng dẫu sao, điều quan trọng còn đọng lại chỉ có, "Tôi không thể tin rằng chị vẫn đang làm giáo viên."

Cô NaShonda Cooke, 43 tuổi

Hiện đang là giáo viên về giáo dục đặc biệt tại trường Carroll Leadership in Technology Magnet Middle School ở Raleigh, Bắc Carolina

Đến nay, tôi đã đi dạy được gần 20 năm rồi. Là một người mẹ đơn thân, mỗi năm tôi kiếm được khoảng 69.000 USD nhưng mẹ tôi vẫn phải phụ giúp đôi lần. Tôi không mong mình được nhận thêm khoản trợ cấp đặc biệt nào khác, mà chỉ muốn giáo viên có thể sống được với đồng lương của họ. Đó là có đủ tiền để đi khám bác sĩ khi cần, hay trả tiền bảo trì xe hơi. Đã từng có lần, tôi đã phải lái xe với chiếc kính chắn gió bị nứt khi không thể trả hơn 200 USD sau khi được bảo hiểm xe hơi khấu trừ. Sau khi chi trả cho các hóa đơn hàng tháng, tôi chả dư ra được khoản nào, và nó khiến tôi lo sợ về khả năng chi trả cho việc học tập của con gái lớn.

nashondaimg 8534

Suốt ba năm nay, cô con gái út của tôi bị chẩn đoán tăng động giảm chú ý và phải đi đến một trại giáo dục đặc biệt vào mỗi mùa hè. Nhưng năm nay, nó không đi được. Không thể lúc nào tôi cũng nhờ vả mọi người cho vay để đưa con bé đến đó và cứ mỗi lần như vậy, tôi lại cảm thấy rất tệ về bản thân mình. Chúng tôi làm những việc gần nhà hơn. Với con gái, tôi muốn chu cấp cho chúng mọi thứ có thể, nhưng riêng với bản thân, tôi sẽ cắt bỏ một vài thứ, như việc gặp nha sĩ.

Nếu anh trở thành một giáo viên như tôi, công việc này sẽ đem lại cho anh rất nhiều điều chứ không chỉ có tiền. Nhưng những công ty cung cấp dịch vụ lại chả hề quan tâm đến điều đó, mà họ chỉ muốn bạn thanh toán đúng hạn cho họ. Thật không thể nói hết vào mùa hè năm nay, tôi đã nhận được bao nhiêu thư từ các công ty này với nội dung "thông báo cuối cùng" hoặc "chúng tôi sẽ tiến hành cắt dịch vụ vào ngày đó".

Thầy Bình Thái, 41 tuổi

Giáo viên nhân văn tại trường trung học University Neighborhood, thành phố New York

Ở New York, các công đoàn có sức ảnh hưởng rất lớn và quyền của người lao động ở đây được bảo vệ tốt hơn các khu vực khác như Tây Virginia, Arizona và Oklahoma. Hiện tại, tôi bắt đầu kiếm được 114.500 USD một năm khi nhận thêm nhiều vị trí khác trong trường, và chính điều đó giúp gánh nặng tài chính của tôi nhẹ đi phần nào. Tính đến nay, tôi đã dạy học được 17 năm, và từ năm 2003, tôi phải nhận thêm từ 2,3 công việc khác nhau chỉ để trang trải cho cuộc sống đắt đỏ ở thành phố New York. Bây giờ, ở tuổi 41, tôi vẫn phải sống cùng một người khác để chia tiền thuê nhà.

dc9bpzqwsaad1ps

Thầy Bình Thái (phía bên trái) trong một sự kiện của phòng giáo dục New York

Là con trai một người nhập cư, cách duy nhất để tôi giúp đỡ gia đình tại Việt Nam là gửi tiền về cho họ. Đôi khi, tôi sẽ gửi vài trăm USD, hay 1000 USD một tháng và nó thực sự không dễ dàng.

Phải nói là hai năm đầu đi dạy của tôi rất khó khăn. Như đã nói, một người mẹ nhập cư thường không muốn con trai họ trở thành giáo viên mà muốn chúng có nghề nghiệp khác như bác sĩ, hay luật sư. Tôi hoàn toàn hiểu điều này cho bà, bởi bà đến từ một đất nước nghèo khó với với rất nhiều người thân còn đang ở lại đó.

Trước kia tôi đã từng ứng tuyển ở hai vị trí khác và chắc chắn với hai tấm bằng thạc sĩ cùng nền tảng giáo dục của mình, tôi có thể trở thành một người khác chứ không phải là giáo viên. Nhưng năng lượng mà tôi có được từ các lớp học khiến tôi chùn chân và quyết định ở lại.

Thầy Jacob Fertig, 31 tuổi

Hiện là giáo viên nghệ thuật tại trường trung học Riverside ở Belle, Tây Virginia

Sau 6 năm đi làm, tôi kiếm được 36.500 USD. Nhưng trong nhà còn có hai đứa con gái và vợ, họ đều trông vào mỗi mình tôi. Hai trong số họ phải thường xuyên vào viện do các vấn đề sức khỏe.

Mỗi lần đi khám, tôi đều phải chi hơn 2000 USD nên tôi cũng không bao giờ kiểm tra sức khỏe bản thân hết. Nhưng vào năm ngoái, người trong trường đã phải gọi xe cứu thương cho tôi khi tôi bị đột quỵ. Họ đề nghị tôi thăm khám ở bệnh viện, nhưng tôi đã từ chối đề nghị đó, bởi nó sẽ khiến tôi rơi vào túng quẫn.

jacob fertig 2

Trong hai năm qua, đã có những lúc tôi phải xin nghỉ do không có tiền mua xăng để lái xe đến trường và hay trở về nhà. Hiện nay, nợ sinh viên của tôi vẫn còn khoảng hơn 10.000 USD và thậm chí, tôi còn không thể trả tiền lãi của nó. Nhiều khi, tài khoản ngân hàng của tôi chỉ còn lại đúng 20 USD.

Thật bực mình khi thỉnh thoảng có một số chính trị gia nói rằng, "À, chắc những giáo viên này không quan tâm đến học sinh của họ" khi bình luận về các buổi đình công của chúng tôi. Thực tế, các giáo viên vẫn tự tay làm các đồ ăn cho học sinh và đưa chúng về nhà. Điều đó như một cái tát vào mặt của các giáo viên và nó khiến cho ngành này ngày càng trở nên neo người. Thực sự là rất xúc phạm.

Cô Misty McNelley, 31 tuổi

Giáo viên tiếng Anh tại Copan High School ở Copan, Oklahoma

Tôi làm đến ba công việc trong ngày. Công việc chính là giáo viên, còn phụ là Kỹ thuật viên thú y. Đó là công việc mà tôi đã làm khi còn học trung học. Tôi chỉ làm việc ở trường vào bốn ngày trong tuần, còn lại thì làm thêm tại phòng khám bác sĩ thú y.

Vào năm 2016, con trai tôi chào đời. Lúc đó, tình hình tài chính trong gia đình còn tệ hơn cả bây giờ, và nó khiến cho việc sinh con thứ hai buộc phải lùi lại. Tôi kiếm được khoảng 28.000 USD và là nguồn thu nhập chính trong gia đình. Cho dù tôi có nhận công việc gì đi nữa, thì tôi vẫn là cần câu cơm chính của gia đình mình, và chỉ giảng dạy không thôi là không đủ.

Theo: TIME
  • Bình luận
  • Lưu tin xem sau
  • Bình luận
  • Copy link
  • Chia sẻ facebook

Bình luận (0)

Trở thành người đầu tiên bình luận trong bài viết này.