• Về đầu trang
Pan
Pan

Vũ Hán mở thành: Tiếng lòng của người dân tâm dịch khi được hỏi có hối hận không khi đã không rời khỏi từ đầu

Cuộc sống

Vũ Hán được gọi với cái tên "Thành phố chết chóc" kể từ khi dịch bệnh Covid -19 bùng nổ và lan ra toàn cầu.

Là tâm dịch bệnh, thành phố Vũ Hán là nơi chịu thiệt hại nặng nề nhất trong chặng đường chiến đấu với dịch bệnh. Hàng nghìn người đã chết, vô số bệnh nhân còn gắng gượng trên giường bệnh, đội ngũ y bác sĩ chưa được ngơi nghỉ mà vẫn đang nỗ lực để cứu lấy đồng bào của họ.

Sau gần ba tháng phong thành, ánh sáng đã trở lại với người dân Vũ Hán, thành phố đã được mở cửa để đón những đoàn người, đoàn xe tiến vào trong thành. Hơn ai hết, người Vũ Hán cảm nhận sâu sắc nhất sự mất mát, đau thương trong những ngày mà họ đã trải qua.

Khi được hỏi: "Bạn có thấy hối hận khi đã không rời khỏi Vũ Hán ngay từ lúc dịch bệnh bùng phát hay không?", người dân vùng tâm dịch đã nói lên nỗi lòng của riêng mình:

Có gì mà phải hối hận? Tôi òn thấy khá là thoái mái đây này! Cả đời cùng không thể chiêm nghiệm được khoảng thời gian mọi thứ đều yên tĩnh đến như vậy! Mở thành rồi thì lại phải bán mạng làm việc, thị phi xô bồ! Còn phải đối mặt với sự suy thoái kinh tế vì trận dịch, kiếm không được tiền thì lại bị vợ mắng.

Lúc đầu tôi rời Vũ Hán rồi, nhưng một ngày sau khi phong thành thì tôi đã trở lại. Vì một nhà bốn người, ba người chúng tôi rời đi, chỉ có mẹ ở lại, nên chúng tôi quyết định trở về. Quyết định này không có gì phải hối hận. Những nơi khác đã mở cửa làm việc lại rồi, ở đây thì có lẽ phải đợi lâu hơn một chút. Nghĩ hơi buồn!

Thời điểm này có lẽ bản thân những người trong cuộc mới cảm nhận sâu sắc nhất Vũ Hán đã trải qua những gì trong hơn hai tháng vừa qua. Phải nói, chúng tôi chính là một trong những người may mắn nhất khi người nhà và bản thân vẫn luôn khỏe mạnh.

Người dân ra đường ăn mừng
Khu chợ đã mở trở lại sau khi Vũ Hán được lệnh mở thành

Đó là cảm nghĩ của một số người có cái nhìn tích cực từ bóng tối và sự đau thương trong vùng dịch trọng điểm. Thế còn bên ngược lại thì sao?

Tất nhiên là hối hận! Đầu tiên là vì giá thực phẩm tăng cao chóng mặt. Muốn mua cũng mua không nổi. Lại còn "đóng băng" tất cả mọi hoạt động công việc.

Nói chung là tôi hối hận, vì vốn dĩ đây chẳng phải là quê nhà của tôi. Nếu sớm biết được thông tin phong thành thì đã mua vé tàu trở về nhà rồi. Cứ coi như trở về nhà bị cách ly đi, ít nhất cũng có thể mua thức ăn với giá bình thường, còn có thể đặt ship đồ ăn.

Tôi rất hối hận. Dự định của tôi là đến năm 2024 sẽ đi du học. Tôi sống và lớn lên ở Thượng Hải, đến Vũ Hán học tập, tính đến tháng 5 là tham gia cuộc thi quốc tế và các bằng chứng chỉ khác. Thế mà lại bị nhốt ở Vũ Hán không được về nhà. Mọi dự định đều bị gián đoạn.

Hối hận cũng đúng vì ở đây phải đối mặt với căn dịch bệnh quái ác, có thể chết bất cứ lúc nào. Thiếu thốn đồ ăn, sợ sệt mình bị nhiễm bệnh rồi chết đi. Mọi thứ bị kẹt cứng lại một chỗ. Thật sự khổ sở!

Trước tiên ta không nhận định những cảm nghĩ trên là đúng hay sai, vì khi con người đứng trước bờ vực đe dọa tới tính mạng thì ai cũng có phần riêng ích kỉ cho mình cả. Rời đi hay ở lại cũng chỉ là một sự lựa chọn, cái quan trọng hơn cả là bạn phải nỗ lực để bảo vệ sức khỏe và tính mạng cho chính bạn và những người xung quanh. Bởi lẽ dịch bệnh bây giờ không phải là chuyện của riêng ai mà đã là vấn đề của toàn cầu.

Trải qua khoảng thời gian phong thành tăm tối, đến thời điểm hiện tại khi đã mở thành, hơn ai hết, người dân Vũ Hán lại càng trân quý hơn cuộc sống của mình. Hi vọng đã trở lại, những ngày mới lại đến, mong rằng Vũ Hán sẽ khôi phục lại sự phát triển thịnh vượng khi xưa. Chúng ta lại có thể nhìn ngắm những đóa hoa anh đào nở rộ trong khuôn viên trường Đại học Vũ Hán trong ngày nắng mới vui tươi!

Đọc thêm: Cháo hành miễn phí: Bà ngoại in hẳn tâm thư cảm ơn doanh trại chăm sóc cháu gái bị cách ly

Theo: Zhihu

Bình luận (0)

Trở thành người đầu tiên bình luận trong bài viết này.