• Về đầu trang
Lê Sông
Lê Sông

21 mẩu chuyện ma quái có thật trên Tumblr không dành cho người yếu tim (Phần 2)

Kinh dị

Bắp nước sẵn sàng chưa các bạn ơi!

7.

mau_chuyen_ma_ban_cau_co_ouja_board

(Nguồn ảnh: TheDailyBeast)

“Tôi có hai trải nghiệm với bàn cầu cơ, trong đó lần thứ hai khiến tôi suýt chết do đó tôi chẳng bao giờ đụng vào nó nữa. Lần đầu tiên xảy ra ở nhà mẹ Melanie, bạn gái thân của tôi, hai đứa cùng dùng bàn cầu cơ để gọi hồn. Kẻ đến là một hồn ma nam và nó định làm hại chúng tôi. Nó chĩa hầu hết những lời đe dọa và chỉ trích vào Melanie, dùng đủ loại từ ngữ tồi tệ, có nhiều điều rõ ràng tôi và Melanie không hề làm. Đêm đó, Melanie nói cô nghe thấy tiếng gõ cửa phòng mình suốt đêm.

mau_chuyen_kinh_di_1

(Nguồn ảnh: Dr Rich Swier)

Lần thứ hai tôi dùng bàn cầu cơ là cùng với Melanie ở chính nhà cô ấy. Chúng tôi đặt bàn cầu cơ lên chiếc bàn có gắn gương ở trên. Chúng tôi thắp nến rồi bắt đầu dùng nó. Nó cứ nói rằng Melanie đang có thai và nó muốn cho chúng tôi thấy bộ dạng thật của mình là như thế nào. Bọn tôi sợ quá và nói không, chúng tôi không muốn thấy. Đúng vào lúc đó, ánh lửa nến bỗng dài ra và kêu 'phừng' một tiếng. Ngọn lửa trở thành màu xanh. Melanie và tôi nhìn xuống hình ảnh ngọn lửa xanh phản chiếu trên tấm gương. Chúng tôi trông thấy một khuôn mặt hiện ra trong ánh lửa. Không phải tôi hay Melanie mà là một khuôn mặt đàn ông. Khuôn mặt dần hóa thành chiếc đầu lâu. Hai đứa vội thổi tắt nến và ném bàn cầu cơ đi. Đêm đó trong nhà nghe tiếng cào cấu suốt, mặc dù chẳng còn ai khác trong nhà và Melanie chưa từng nghe những âm thanh nào như vậy trước đây. Vài ngày sau thì Melanie biết mình có thai. Tôi không bao giờ dùng bàn cầu cơ kể từ lần đó và cũng không có ý định dùng nữa!”

Melissa (Paranormal.About story archives, June 1999)

8.

“Tôi biết nhiều chuyện xảy ra quanh mình không được bình thường, nhưng sẽ bắt đầu kể từ sự việc đầu tiên.

mau_chuyen_kinh_di_4

(Nguồn ảnh: The Mighty)

Trong gia tộc tôi có một hồn ma luôn đi theo thành viên nữ trẻ nhất (theo những gì tôi biết hầu hết hồn ma đi theo các thế hệ phụ nữ trong gia đình, từ bà ngoại, đến mẹ tôi) và thường thì không có việc gì đặc biệt xảy ra.

Mẹ chưa bao giờ kể tôi nghe chuyện gì, ví dụ như bà đã giao thiệp với hồn ma ấy như thế nào từ khi còn nhỏ, nên tôi khá là mù mờ, tôi chỉ hỏi mẹ sau khi đã có vài chuyện xảy ra.

Sau khi tôi ra đời không lâu, có một người quen của mẹ tỏ ra thích tôi. Bác là người rất mộ đạo và không có con, thường hay nói những câu kiểu như 'Ôi con bé dễ thương quá, tôi muốn ẵm nó đi luôn mất thôi!'.

mau_chuyen_ma_am_5

(Nguồn ảnh: The Conversation)

Dĩ nhiên mọi người chẳng ai để bụng những lời đó cho đến một đêm, bác ở trông tôi một mình, khi cha và mẹ trở về nhà thì thấy bác đang gào thét về một tên giết người nào đó. Dường như hồn ma gia đình tôi đã làm gì đó dọa nạt bác, bởi bác cố giục mẹ tôi đi để ở với tôi một mình trong nhà.

Đó là chuyện hồi sơ sinh. Vào năm tôi 3 hay 4 tuổi, ông bà mua một căn nhà bên hồ và thế là tôi có phòng riêng của mình, trong phòng còn có một chiếc đài kiểu cổ. Tôi luôn bật đài để nghe cho tới khi ngủ thiếp đi. Thỉnh thoảng bà tôi vào phòng, chúc tôi ngủ bằng nụ hôn rồi tắt đài, thi thoảng thì không. Nhưng đến tận ngày chúng tôi dọn đi, cái đài vẫn luôn tự tắt vào mỗi buổi sáng mà không hiểu lí do tại sao.

thien_than_ho_menh

Thiên thần hộ mệnh (Nguồn ảnh: Fine Art America)

Khi tôi 15 tuổi, mẹ giới thiệu cho tôi hàng loạt tôn giáo khác nhau trong đó có Wicca (một tôn giáo Phù thủy ở Anh giữa Thế kỷ 20, được cho là xuất hiện trước cả Thiên Chúa giáo). Tôi thật sự nhạy cảm với những thứ đó và ấy là lúc tôi thường nhìn thấy một cái bóng đàn ông cao lớn, thường gặp ngoài hành lang.

Gần đây tôi phát hiện ra rằng (chính vì phát hiện này mới có bài chia sẻ ở đây) cha dượng của tôi luôn chế giễu rất nặng về những thứ vô hình, cho đến một đêm ông ở nhà một mình với mẹ tôi (hồi đó tôi còn nhỏ và sống với ông bà). Mẹ lên giường đi ngủ, còn ông vẫn ngồi xem TV một mình, khi đó cửa tủ dàn loa mở ra rồi đóng lại hai lần, trong khi không có gió, không cửa sổ nào mở. Tôi còn nhớ một đứa bé như tôi đã phải vật lộn để mở cánh cửa đó như thế nào, nó thật sự rất chắc đến nỗi dùng nam châm hút cũng không ra.

Ngoài đó ra thì tôi không biết gì khác, hầu hết những sự kiện đều là mắt thấy tai nghe, vô cùng chắc chắn.”

By: @thedarksideofthefey

9.

mau_chuyen_kinh_di_2

(Nguồn ảnh: Ghost Hunting Theories)

“Tôi và cô bạn đang lái xe trên con đường làng phía Bắc Kokomo, Indiana (Mỹ). Hai bên đường là bụi rậm cao và dày trải dài như vô tận. Đang lái thì xe chết máy, rồi đài tự nhiên tắt. Tôi gắng hết sức xoay sở với radio và những cái chìa khóa. Đột nhiên tôi nhìn thấy khuôn mặt méo đi vì sợ của cô bạn, cô ấy im lặng hoàn toàn. Chỉ nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ trước mặt. Lúc đó xe vẫn chết máy… Mọi thứ chỉ trông thấy lờ mờ trong đêm tối. Trời không trăng.

mau_chuyen_kinh_di_3

(Nguồn ảnh: mudpiemamas)

Trong hàng bụi rậm dài dằng dặc ở cả hai bên đường cao phải đến hơn 3 mét, chúng nhô những cái đầu và bờ vai lên. Chúng không có khuôn mặt. Thân người không tỏa ra ánh sáng để thắp lên bóng tối xung quanh mình. Chúng rất cao so với bụi rậm và có bờ vai rộng, cái đầu và vai to lớn hơn con người rất nhiều. Tôi quá kinh ngạc nên buột miệng thốt lên, 'Chắc họ có điều muốn nói. Mình dừng xe nhé.' Bạn tôi gần như phát rồ vì lời nói đó, vậy là tôi tiếp tục nổ máy. Động cơ xe bất ngờ hoạt động trở lại nhưng cà giật với tốc độ 10 dặm một giờ suốt 50 mét đường. Những sinh vật kì lạ đứng dọc hai bên đường suốt quãng thời gian đó, có khi còn lâu hơn.

mau_chuyen_ma_kinh_di_6

(Nguồn ảnh: VideoBlocks)

Cô bạn của tôi về nhà khóa mình trong phòng ngủ suốt hai ngày, không chịu nói chuyện với tôi, cả chồng hay con cũng không.”

-Kathleen (Paranormal.About story archives, June 1999)

10.

“Tôi không rõ liệu đó có phải là người ngoài hành tinh hay không, nhưng chắc chắn tôi đã nhìn thấy một thứ không thể giải thích được vào năm năm trước, mỗi lần kể lại là tôi sợ trối chết. Năm năm về trước, tôi cùng hai người bạn đang trên đường về từ chuyến nghỉ tại Maryland. Chiếc xe được lái bởi mẹ của một trong hai người bạn bởi vì cả ba đứa tôi đều chưa biết lái xe. Lúc đó trời đã nhá nhem, vẫn còn chút nắng nên chưa tối hẳn. Xe chúng tôi chạy trên làn thứ 2 của đường cao tốc, một bên là hàng cây, bên kia là dải phân cách.

mau_chuyen_kinh_di_7

(Nguồn ảnh: Bored Panda)

Về cơ bản, có một vài thứ chạy ra khỏi rừng cây phía bên kia đường cao tốc, nhảy lên dải phân cách và hộc tốc biến vào rừng cây ở phía chúng tôi. Suýt nữa thì xe cán phải chúng, bác mẹ bạn tôi giật thắng hết cỡ khiến tất cả mọi người rú lên như mất trí, không phải vì sợ 'cán chết chú nai lạc' mà bởi chưa bao giờ thấy cái gì đáng sợ đến thế. Nó màu đen, chân tay dài ngoằng và bù xù đầy lông dài đen nhánh. Thứ đó di chuyển rất kì cục, đến hôm nay tôi vẫn nhớ như in. Nó có vẻ không quen phi nước đại. Nó không chạy như một con nai hay thứ gì tương tự như thế, nhảy lên bằng hai chân sau, đáp xuống đất cũng bằng hai chân sau, tiếp đó hạ cả tứ chi xuống lấy đà cho cú lao tiếp theo.

mau_chuyen_kinh_di_9

(Nguồn ảnh: Gfycat)

Mọi người trong xe đều nhìn thấy giống nhau. Ai cũng nói 'Vl cái gì thế này.' Cho đến hôm nay tôi vẫn tin chắc đó là quái vật, người ngoài hành tinh hoặc một sinh vật thoát ra từ phòng thí nghiệm. Nó to lớn, trông đáng sợ và có cách di chuyển độc nhất, tôi chưa bao giờ thấy cái gì di chuyển tương tự như thế trong đời. Tôi ước mình nhìn thấy nhiều hơn nhưng rất tiếc đó là tất cả những gì tôi nhớ được. Tôi đã hỏi các bạn và bác mẹ bạn tôi về chuyện đó hàng tỷ lần nhiều năm sau khi mọi chuyện xảy ra, và nó vẫn khiến mọi người phải rùng mình.”

-Masterraptorexploder (Alien abductees or those who claim to have seen a UFO/Alien phenomena, what is your story?)

11.

mau_chuyen_ma_am_8

(Nguồn ảnh: 123RF)

“Năm tôi 12 tuổi, chị gái tôi và chồng cùng đứa con hai tuổi chuyển đến căn nhà ở block kế bên. Chủ trước căn nhà chuyển đi vì đứa con gái tuổi teen của họ có một người bạn mất tích, và cô bé bị căng thẳng quá mức với điều đó. Tôi dành buổi tối cuối tuần sang chơi cùng chị gái và đứa cháu, xuống lầu giặt đồ các thứ. Khi chúng tôi trở lên nhà chính, tôi quay xuống để đưa cháu mình lên. Cháu tôi đang chơi loanh quanh ở tầng hầm và nói chuyện một mình (ít nhất là tôi nghĩ thế!). Khi tôi nắm lấy tay cháu, con bé nói, 'Thôi nào cô gái, thôi nào.' Tôi kinh ngạc nhìn thấy một cô gái khoảng 16, 17 tuổi đứng ngay cầu thang đi lên, cô mặc chiếc váy trắng với một tay áo thõng xuống. Cô bị mất cánh tay phải.

mau_chuyen_ma_kinh_di_9

(Nguồn ảnh: wallpaperUP2)

Rất nhiều lần tôi đã thấy con ma đó. Là chuyện bình thường khi đang ngủ mà thức dậy rồi thấy cô ta đứng ngay đầu giường hoặc đang nhìn vào mặt bạn. Tôi sẽ đi theo cô ra hành lang vào phòng khách hoặc phòng cháu tôi. Nhiều tháng trôi qua, cô bé bị mất tích được tìm ra. Cô đã bị chặt tay và cắt thành nhiều mảnh bằng dao. Họ không tìm thấy cánh tay phải cùng với xác cô bé. Có vẻ như cô đã định tới nhà người bạn sau giờ làm và rồi mất tích đúng vào hôm đó. Cô không bao giờ tới được nơi cần tới. Cô đã bị bắt cóc và giết chết. Người bạn thân luôn nhìn thấy cô trong nhà, khiến cặp bố mẹ nghĩ rằng con mình bị lẩn thẩn. Đó là lí do họ chuyển đi, sau đó chị gái tôi tới thuê căn nhà. Tôi được nghe là cô gái vẫn tiếp tục ám ngôi nhà khiến nó không được thuê trong thời gian dài. Chị gái tôi là người ở đó lâu nhất, chị là một bà đồng, và chị nói không cảm thấy bị đe dọa bởi cô bé. Cho đến hôm nay, mọi thứ vẫn khiến tôi lạnh người và gặp ác mộng.”

-Terri (Paranormal.About story archives, June 1999)

12.

mau_chuyen_kinh_di_10

(Nguồn ảnh: zipy)

“Tôi có những trải nghiệm kì lạ với điện và các thiết bị điện từ khi mẹ chồng tôi qua đời năm năm về trước. Đầu tiên là đèn điện 'tự động'

. Mỗi nửa đêm khoảng hai đến ba lần, vài lần một tháng trong suốt nửa năm. Chiếc đèn ấy được mẹ chồng tặng cho chồng tôi, nên tôi tin là bà đang cố thu hút sự chú ý.

Cùng khoảng thời gian đó, con gái tôi mua một chiếc guitar điện. Nó thường kêu lên như thể ai đó chạm vào một phím đàn hết lần này đến lần khác, thật chậm, cho tới khi tôi đến cầm nó lên di chuyển qua chỗ khác. Chẳng có cái gì gần đó rơi đổ hay có thể vô tình khiến chiếc đàn bật tiếng như thế. Chúng tôi chuyển từ căn hộ thuê tới ngôi nhà xây trên đất của mẹ chồng. Tôi từng nghĩ có thể hồn ma chỉ ám căn hộ thuê, nhưng không bà đã theo chúng tôi tới nhà mới.

mau_chuyen_kinh_di_11_me_chong

(Nguồn ảnh: The Mutton Club)

Búp bê Sleep-and-Snore Ernie thường mở miệng nói vào nửa đêm cho tới khi tôi tắt nguồn điện đi. Quá bối rối, tôi giấu nó trong kho. Tiếp theo là con Furrby đồ chơi bắt đầu dở chứng, nó phát ra tiếng động, chớp mắt và đớp miệng suốt đêm. Con Furby cũng lên cơn vào lúc nửa đêm nữa, khiến tôi càng thêm bối rối. Tôi tháo pin ra khỏi món đồ chơi và cất vào nhà kho.

Chồng luôn nghĩ tôi bị quẫn trí cho đến một hôm chiếc đồng hồ báo thức lên cơn khi chúng tôi chuẩn bị ngủ. Thậm chí đồng hồ còn chưa được đặt báo thức. Cuối cùng chồng tôi phải thừa nhận mọi thứ quá kì lạ, và chính anh đâm bối rối. Sau đó thì không còn chuyện gì xảy ra nữa. Tôi tin rằng hồn mẹ chồng tôi chỉ cố gắng gây sự chú ý với anh ấy, mặc dù tôi không thể hiểu lí do tại sao phải làm vậy!”

-Diana H. (Paranormal.About story archives, June 1999)

13.

“Tôi sẽ không bao giờ quên những điều kì lạ xảy tới với mình trong ngôi nhà tôi sinh ra và lớn lên, khi ấy tôi khoảng 15, 16 tuổi. Tôi sống cùng cha mẹ, một em gái, bốn chú chó và hai mèo. Mỗi khi tôi ở nhà một mình, chuông điện thoại lại reo. Tôi chạy ra nghe nhưng chẳng có ai ở đầu dây bên kia cả. Nó im lặng như là chân không vậy. Tôi thường nói 'Xin chào' vài lần, nhưng chẳng nghe tiếng trả lời, tiếng thở hay nói gì hết. Sau khoảng 30s, tôi lờ mờ nghe thấy tiếng đàn violin, loại âm nhạc rất lỗi thời trong vài giây, sau đó là âm quay số. Thỉnh thoảng cuộc gọi đến vào lúc nửa đêm. Tôi kể cho bố mẹ về những cuộc gọi nhưng được bảo cứ kệ và quên nó đi.

mau_chuyen_ma_am_11

(Nguồn ảnh: Wall Street Journal)

Điều tiếp theo xảy đến thật khó tả, tôi chỉ có thể nói sẽ cố gắng hết sức miêu tả nó. Khi ở nhà một mình, tôi thường làm bài tập hoặc dọn dẹp bếp trong khi bật nhạc trên dàn loa gia đình. Bố tôi rất dễ tính để mặc cho hai chị em tôi nghe đủ thứ nhạc từ Aerosmith, The Who, KISS… bố còn lắp loa cả ở trong bếp nữa. Hôm đó tôi đang giặt mấy cái quần trong khi nghe Rodger Daltry và bỗng nghe tiếng ai chạy lên lầu, về phía phòng em gái.

Lập tức tôi tắt nước, lén chạy vào phòng khách để tắt loa, nghe ngóng. Chẳng thấy âm thanh nào khác. Tôi kết luận mình nghe nhầm và trở lại với căn bếp và âm nhạc. Khoảng mười phút sau nó lại xảy ra lần nữa.

mau_chuyen_kinh_di_12

(Nguồn ảnh: Fiveprime)

Lần này, sau khi tắt nước và dàn âm thanh, tôi thủ sẵn con dao to nhất trong bếp, vừa cầu nguyện vừa tiến lên lầu để tìm ra sự thật. Sau khi lên hết cầu thang với max sợ hãi, tôi đi vào phòng em rồi bật đèn. May quá, tôi không thấy ai cả, nhưng tôi cảm thấy mình cần phải nhìn xa hơn. Tôi kiểm tra tủ đựng đồ của em, rồi phòng mình, tủ của mình, phòng khách, rồi phòng kho. Chẳng thấy bất cứ gì cả.

Chuyện này còn xảy đến với tôi khoảng hơn sáu lần vào năm kế tiếp. Lần nào cũng như lần nào.

mau_chuyen_kinh_di_13

(Nguồn ảnh: Parade)

Sự lạ cuối cùng xảy ra không phải khi tôi ở một mình. Cô bạn thân Sarah của tôi, đến chơi sau giờ học và đang đứng trong bếp, lúc đó khoảng 3 giờ 15 phút chiều. Sau khi nói chuyện phiếm, chúng tôi nghe tiếng rơi vỡ lớn ở trong phòng em tôi. Va chạm lớn đến mức làm trần nhà rung lên và nghe chát chúa như kiểu có kính vỡ. Tôi nói, 'Cậu có nghe thấy gì không?', bạn tôi đáp, 'Có!, 'Cám ơn trời', tôi thở phào. Tôi định bỏ qua nhưng Sarah khăng khăng đòi cả hai chúng tôi lên lầu, cùng với con dao chạm khắc Thổ Nhĩ Kỳ và dao Ginsu cỡ lớn nhất. Chúng tôi chẳng tìm thấy gì ngoại trừ chiếc vali cũ của ông nội đã mất bị đổ trong tủ đựng đồ phòng em tôi. Vali bị khóa, nhưng có vẻ như không đựng gì bên trong. Chiếc vali bằng da, cũ, nặng khoảng gần một kg. Chúng tôi đặt nó trở lại chỗ cũ và xuống lầu. Khoảng mười lăm phút sau, lại nghe thấy tiếng đổ vỡ. Cái vali bị rơi, nhưng làm sao nó gây ra được tiếng đổ vỡ lớn như thể cả một chiếc tivi rơi xuống như thế. Mười phút trôi đi và nó lại xảy ra lần nữa. Chiếc vali chỉ bị đổ xuống thôi (ban nãy chúng tôi vừa dựng lên). Tôi và bạn quyết định để vali nằm ra rồi xuống lầu. Chúng tôi rời nhà khoảng hai mươi phút và không nghe thấy âm thanh đó nữa.”

-Lisa H. (Paranormal.About story archives, April 1999)

14.

mau_chuyen_kinh_di_13

For get me not (Nguồn ảnh: Fairy Tail RP)

“Không lâu sau khi mẹ mất, tôi thường xuyên có những trải nghiệm lạ. Lúc ấy là 'mùa em bé', rất nhiều gia đình và các bạn bè tôi chào đón đứa con đầu lòng hoặc thứ hai của mình, ấy là cơ hội tốt để làm nguôi nỗi mất mát người thân. Cho nên tôi dành rất nhiều thời gian đi thăm các em bé.

Điều kì lạ là mỗi lần tôi đến thăm các em bé, dù là các bé mới sinh chỉ vài này cũng luôn nhìn chằm chằm vào tôi ngay khi tôi đặt chân vào nhà. Chúng luôn chỉ nhìn vào bên vai phải tôi. Nghe nói các em bé mới sinh không tinh mắt cho lắm vậy mà hướng ánh mắt của chúng rõ ràng nhắm đến sau vai phải tôi, không sai một li nào. Chuyện xảy ra với rất nhiều em bé và gia đình, trong nhiều ngôi nhà khác nhau.

Thế là tôi đến kể chuyện với một sơ, người có lòng tin tôn giáo sâu sắc. Sơ nói bà từng đọc về chuyện các linh hồn đi theo người sống sau khi chết, có lẽ đó là lí do mà các em bé nhìn. Tôi không tin và chỉ cho vì gặp người lạ nên các bé nhìn mà thôi.

Tôi không tin tôn giáo và không tin có ma quỷ xung quanh chúng ta. Tuy nhiên sau khi mẹ tôi mất, các hiện tượng cứ lặp đi lặp lại.

Lần đầu tôi thật sự cảm thấy ở mình có gì đó khác lạ khiến em bé phải nhìn đó là lần tôi bế cháu trai của Sơ, lúc này bé mới có 6 tuần tuổi, bé xíu và không có nhiều nhận thức. Tôi giữ cháu trong tay giơ ra xa người mình còn cháu thì cứ nhìn vai phải của tôi, như thể nhìn thấy cái gì đó, miệng cháu mở ra, mắt trợn tròn, không hề di chuyển ánh mắt chút nào. Ý tôi là cháu hoàn toàn tập trung ánh mắt vào một điểm, không hề thay đổi dù tôi xoay tròn hay di chuyển. Rồi bé bắt đầu nhoẻn miệng cười khúc khích.

mau_chuyen_kinh_di_14

(Nguồn ảnh: thehorrormoviesblog)

Tôi vội ôm bé vào lòng và nhìn sau lưng mình, nhưng chẳng có gì ngoài bức tường. Cháu không cười vì được xoay tròn hay di chuyển, tôi dừng lại rồi bé mới cười.

Chuyện này xảy ra trong vài tuần cùng nhiều em bé khác, sau đó dừng lại. Tôi không thể giải thích được, hồi đó là năm 2010. Tôi đã đi thăm rất nhiều em bé cho tới nay nhưng chuyện không xảy ra lần nữa, hầu hết các bé còn không nhìn về hướng tôi trừ khi tôi cố gắng gây sự chú ý với chúng.”

-Supersix4 (Converted skeptics of Reddit: What was the incident that caused you to begin believing in ghosts/the supernatural, after having been a nonbeliever?

(Còn tiếp)

Theo: postize
  • Bình luận
  • Lưu tin xem sau
  • Bình luận
  • Copy link
  • Chia sẻ facebook

Bình luận (0)

Trở thành người đầu tiên bình luận trong bài viết này.