• Về đầu trang
Phương Anh
Phương Anh

Timeline của 1 cô gái độc thân: Tôi muốn chọn...

Hôn nhân gia đình

Độc thân hay có một gia đình, hoàn toàn là một sự lựa chọn. Không có đúng hay sai, chỉ cần hỏi điều bản thân thực sự muốn là gì!

18 tuổi
Bạn bè rục rịch yêu đương. Mình cũng có bạn nam để ý, thẹn thùng thật, muốn tiến tới nhưng nhớ mẹ từng dặn: “Học đại học cẩn thận nhé con, nhớ dành học bổng nhé, đừng có vội yêu đương gì không là lại không học hành được đâu” nên đã trả lời bạn bằng cái lắc đầu

22 tuổi
Kết thúc 4 năm học Đại học, tạm gọi là thành công, bắt đầu ra đời và bước chân thử vào vòng xoáy cơm áo gạo tiền. Ai ngờ xoáy mạnh thật, quay cuồng với KPIs, Deadline, báo cáo…

Thời gian ngẩng mặt chả có, thời gian đâu yêu với đương, 8h tối về đến nhà, ăn uống qua loa rồi đi ngủ, mai lại tiếp tục như một cái đồng hồ. 

25 tuổi
Bố mẹ bắt đầu giục giã, kiếm người yêu đi không định ở vậy đến già à!

Thì cũng thử, gặp gỡ anh nọ anh kia, nhưng tầm bằng mình thì họ đã yêu nhau được vài năm rồi, hơn mình vài tuổi thì thấy tính cách có vẻ cứ lệch sóng, chắc tại chưa đúng người. 

Mải làm việc nên đầu óc cũng chẳng có nhiều chủ đề để nói, đi gặp mặt cứ sợ bị chê nhạt nhẽo nên lại ngại.

30 tuổi
Bạn bè nhẹ nhàng thì 1 đứa, nhiều thì 2 - 3 đứa, mình thì Tết Tết về quê ai cũng hỏi người yêu đâu? Sao không đưa về ra mắt?

Cười cười tặc lưỡi cho người ta tưởng mình không có nên cười trừ, nhưng hoá ra là không có thật!

32 tuổi
Tự nhiên chợt nghĩ, có người yêu, có chồng làm gì nhỉ? Nhìn con bạn A, bạn B, bạn C...đứa nào cũng hay than vãn! Kêu chồng thế nọ thế kia, con cái quấn chân từ sáng đến tối, hết bỉm sữa đến nôn trớ...nghe hãi quá!

Ở một mình, giờ công việc cũng có chỗ đứng rồi nên dễ thở hơn. Tiền kiếm được thì đi ăn, đi chơi, tối về nhà ôm chó, ôm mèo xem phim rồi đi ngủ. Thích mua gì thì mua, thích sắm gì thì sắm, không cần thử đổi ra thỏi son này mua được bao nhiêu bịch bỉm, hay hộp sữa, để rồi tiếc rẻ…

40 tuổi
Tiết kiệm được tiền mua được nhà rồi, mua được xe rồi. Bố mẹ thì cũng sốt ruột lắm rồi! Giục chán rồi cũng chả buồn giục nữa. Bạn bè thỉnh thoảng cứ nhắc, lấy lấy tấm chồng về già đỡ cô đơn.

Nhưng tầm tuổi này rồi, hầu như toàn người qua một (vài) đời vợ, còn nếu là trai tân thì lại càng phải đặt câu hỏi! Không khéo mưa lại còn không biết chạy vào nhà trú...

Nên lại tặc lưỡi thôi kệ!

50 tuổi
Những đứa bạn từng than vãn bỉm sữa, giờ bắt đầu nhàn rồi, con cái đi học, mình rủ đi chơi bắt đầu có thời gian.

Giữa những cuộc hẹn, hết người này đến người kia được chồng gọi, đơn giản là hỏi đi đâu làm gì thôi, nhưng nghe cũng ấm lòng! Ít nhất có người quan tâm tới mình, còn mình, hình như chẳng có ai, hay trang bị cho 2 Hoàng thượng ở nhà cái điện thoại nhỉ, nhưng chắc Hoàng thượng chỉ quan tâm việc bắt cá từ bể cá thôi, quan tâm gì đến con sen này…

60 tuổi
Nghỉ hưu rồi, quanh quẩn ở nhà một mình cũng thật nhàm chán. Chiều chiều ra sân tập thể dục với các bà cùng xóm mới thấy có chút vui vui, nhưng sợ về nhà quá, vì tối chỉ có một mình…

Cuối cùng, có lẽ bạn nghĩ, bài viết không cổ vũ bạn độc thân? Có lẽ đúng vậy, nhưng như đã viết ở đầu bài, đó là sự lựa chọn của riêng bạn.

Nếu bạn chọn ngược lại, thì ở mốc 18 tuổi, hãy cứ thử một lần không vâng lời mẹ nhé! Biết đâu...bạn lại thích sự lựa chọn thứ 2 hơn thì sao?

P/S: Bài viết và diễn biến tâm lý chỉ mang tính tham khảo, hãy thử thảo luận thêm nhé!

Nguồn ảnh: Yao Yao Ma Van

Theo: Maybe Original
  • Bình luận
  • Lưu tin xem sau
  • Bình luận
  • Copy link
  • Chia sẻ facebook

Bình luận (0)

Trở thành người đầu tiên bình luận trong bài viết này.