Vào ngày 3/3/1943, một thảm kịch kinh hoàng đã xảy ra với nước Anh. Chỉ trong 15 giây ngắn ngủi, 173 người dân, phần lớn là phụ nữ và trẻ em được cho là đã chết trong một vụ giẫm đạp ở phía Đông London. Nhưng trong một thời gian dài, không một ai biết đến sự tồn tại của nó và danh tính nạn nhân bị giữ kín bởi chính phủ.
Nhân kỷ niệm 76 năm sau ngày thảm họa dân sự lớn nhất trong lịch sử nước Anh diễn ra, tờ The Sun đã cho đăng tải lại bài báo mà tường thuật toàn bộ câu chuyện đau lòng trên, đồng thời nhắc nhở con người không bao giờ được lãng quên nó.
Câu chuyện bắt đầu lúc 8h17 tối ngày 3/3/1943 tại khu vực phía Đông London. Giữa lúc này, tin đồn về một cuộc không kích vào ban đêm từ quân Đức và Ý khiến hàng trăm người trong các quán rượu và rạp chiếu phim gần đó không khỏi lo lắng. Bất cứ lúc nào, họ phải sẵn sàng để di chuyển đến nơi ẩn náu bên trong nhà ga Trung tâm. Nơi này đã được trang bị sẵn 5.000 nơi trú ẩn, bệnh viện, thư viện và căng tin.
Không lâu sau đó, những tiếng còi báo động không kích reo lên. Ngay lập tức, những người dân dưới mặt đất liền đi tới nơi trú ẩn.
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn xuất hiện khiến cho mọi người, chủ yếu là phụ nữ và trẻ em, hoảng loạn vì nghĩ rằng một quả bom gần đó đã phát nổ. Họ liền chạy vội tới các bậc thang gần lối vào. Với kích thước 3,4 * 4,5 mét, cao 19 bậc và chỉ được thắp sáng bởi một bóng đèn 15 watt, nó dường như quá nhỏ cho tất cả người ở đó.
Theo lời của các nhân chứng, hàng trăm người đã giẫm đạp lên nhau để đến hầm trú ẩn. Có người nhìn thấy có một đứa bé và mẹ mình đã bị ngã khi đang cố chạy lên bậc thang. Khi cả hai chưa kịp đứng dậy thì một người đàn ông khác lại ngã lên người họ, kéo theo đó là cả hàng người đang hoảng loạn.
Chỉ trong 15 giây, 173 người đã thiệt mạng và 90 người bị thương. Trong số đó có tổng cộng 27 đàn ông, 84 phụ nữ và 62 trẻ em - nạn nhân nhỏ nhất mới chỉ 5 tháng tuổi. Nguyên nhân chính dẫn đến cái chết của họ là do bị ngạt thở. Theo báo cáo của một cảnh sát: “Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cầu thang đã biến thành một cái nhà xác.”
Thế nhưng, không một ai biết về sự việc thảm khốc đó và ngay ngày hôm sau, người dân London vẫn đi làm bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Lý do là vì vào thời điểm đó, báo chí không được phép xuất bản bất cứ điều gì có thể gây tiêu cực cho tinh thần của người dân. Chính vì thế, các phương tiện truyền thông đã buộc phải giữ im lặng về sự việc. Kể cả khi đã được phép đăng tải, họ cũng không được nói là do giẫm đạp mà phải viết là bị đánh bom.
Alf Morris, một nhân chứng của sự việc, cho biết:
"Đó là thời chiến và họ phải che giấu tất cả những điều đó".
Phải đến năm 2006, người dân mới được phép biết sự thực và cho đến gần đây, chỉ có một tấm bảng nhỏ phía trên lối vào để tưởng nhớ các nạn nhân.
Vào năm 2017, một đài tưởng niệm mang tên "Nấc thang lên thiên đường” đã được xây dựng, như một lời nhắc nhở sâu sắc nhất về một trong những thảm kịch kinh hoàng nhất từng xảy ra ở Vương quốc Anh.
Bình luận (0)
Trở thành người đầu tiên bình luận trong bài viết này.