• Về đầu trang
An Hy
An Hy

‘Tôi đã đánh chồng mình đến chết. Nhưng tôi vẫn yêu anh!’ - Câu chuyện về nỗi đau bị phản bội và cái kết bi kịch

Cuộc sống

Sally nhận ra ngay người đàn ông đang bước qua bãi đỗ xe, tất nhiên là cô sẽ luôn nhận ra bóng dáng ấy khi đã chung sống hơn 30 năm. Đó là chồng cô – Richard Challen, vừa mới khóa cửa xe và vui vẻ băng qua đường, đi thẳng qua cánh cửa của một nhà thổ địa phương nổi tiếng.

Trái tim Sally thấp thỏm, những cảm xúc trái ngược nhau xen lẫn và chồng chéo ngổn ngang trong cô. Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, người đàn ông ấy mới quay lại, đi đến chiếc xe của mình. Anh ta đã thấy tôi rồi tránh đi Sally kể lại.

Một cuộc đua xe nực cười đã diễn ra trên đường phố ngập tràn không khí Giáng Sinh ở ngoại ô Surbiton. Trong khi Sally bị dừng lại ngay lúc chỉ cách ngôi nhà ở Claygate, Surrey 3 dặm, thì chồng cô đã đến đó trước.

“Tôi chạy vào nhà, đi đến phòng bếp và thấy anh ta đang bình thản pha trà. Tôi hét lên, tôi nói đã thấy hắn bước ra từ nhà thổ và hắn ta chỉ nhìn thẳng vào mắt tôi, nói, “Cô đang nói cái gì thế Sally? Tôi chỉ mới ở ngoài bán xe cho người ta. Thật tình, tôi không biết từ đâu cô lấy ra những ý tưởng đó. Cô điên mẹ nó rồi.”

Người phụ nữ ấy đã bắt tận tay chồng mình ngoại tình, nhưng lại bị lơ đi. Cô nghe những lời nói quả quyết, đầy phẫn nộ, không một chút ngập ngừng e sợ và cũng rất thuyết phục từ đối phương khiến cô dần dần chùn bước. Cô nghĩ có lẽ cô đang phát điên thật. Nếu có một khoảnh khắc nào đó trong cuộc đời tổng kết lại toàn bộ những giây phút tâm trí cô bị thao túng bởi chồng, thì chắc chắn chính là khoảnh khắc này.

controlling sally with richard at a dinner in 2004

Vụ án Sally Challen bắt đầu vào tháng 8/2010, khi toàn nước Anh biết tin về một người phụ nữ dùng búa nện vào đầu chồng mình hơn 20 nhát. Nguyên do khi ấy được cho biết vì người vợ phát hiện những tin nhắn ngoại tình trên điện thoại đối phương. Lí do này đã khiến cả xứ sương mù trở nên rúng động. Ngay tại phiên tòa sơ thẩm, thẩm phán cũng nói Sally “bị nhồi nhét bởi sự ghen tuông” với các mối quan hệ và tình bạn khác giới của chồng. Họ cho rằng bà là đồ điên cuồng ích kỉ, thích kiểm soát và là một kẻ giết người máu lạnh. Ngoại trừ gia đình, không còn ai khác thể hiện niềm tiếc thương hay đồng cảm nào dành cho bà trong suốt gần một thập kỉ sống sau song sắt. Họ không biết cuộc đời người phụ nữ tên Sally, càng không biết những gì bà trải qua nên thật khó để có chút tình cảm gì với một nữ sát nhân. Chỉ khi đến năm 2015, một thay đổi nhỏ trong điều luật nước Anh mở ra ánh sáng mới cho Sally, và kéo dài đến tận đầu năm nay – 2019, bà được tự do. Chỉ lúc này, bà mới có cơ hội để lên tiếng chia sẻ câu chuyện cuộc đời mình và những nỗi đau đầy uất ức phía sau cái chết của chồng.

Hoàn cảnh gia đình

Sally được sinh ra trong điều kiện và gia thế tốt hơn hẳn những người khác, đặc biệt là chồng bà. Gia đình bà thuộc tầng lớp trung lưu sống ở thị trấn Walton-on-Thames, thuộc quận Elmbridge giàu có của Surrey, nước Anh. Bà là bé gái duy nhất trong các người con và được xem như một bất ngờ đến chậm, khi mà mẹ bà đã 44 tuổi mới sinh bà.

Cả cha và mẹ Sally đều sinh ra ở Ấn Độ. Trong khi người cha từng tốt nghiệp cả 2 ngôi trường nổi tiếng là Cambridge và Học viện Quân sự Hoàng gia Sandhurst, giữ chức thiếu tá trong đội Kĩ sư Hoàng gia; thì mẹ bà từ nhỏ đã có vài người hầu và sở hữu một tính cách kiêu kì đặc trưng, kể cả khi đã chuyển đến sống ở vùng ngoại ô nước Anh. Sally nhớ lại: “Bà ấy vẫn thường kể chúng tôi nghe về cái năm mà vị maharaja trong vùng đã tặng bà một bé voi làm quà sinh nhật.”

Khi bà lên 6 thì cha mất. Cùng với các anh lớn hiện đang du học nước ngoài, Sally trở thành “dự án” riêng của mẹ. Bà chỉ được phép theo học trường thư kí và có một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối đợi chờ ở phía trước. Cuộc sống của bà cứ bình bình trôi, cho đến một ngày, khi Sally của tuổi 15 gặp gỡ chàng trai Richard 21 tuổi.

Tôi đang làm việc vào thứ bảy tại một sạp báo và Richard bước vào, chúng tôi đã nói chuyện phiếm với nhau.

Anh ấy rất thú vị và tôi chưa bao giờ gặp ai giống anh. Chúng tôi đã lái lên đường King’s Road ở Chelsea trong chiếc Ford Angelia chỉ để mua một cốc cà phê. Mẹ tôi khá hợm hĩnh, bà ấy không nghĩ Richard thuộc đẳng cấp “của chúng tôi””. Theo lời kể của Sally, chẳng riêng gì mẹ, các anh trai cũng cảm thấy kinh hoàng khi biết tin.

Để tách con gái ra khỏi Richard, gia đình đã gửi cô đến học tại Brussels trong nhiều tháng. Tuy thế, cặp đôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau qua thư từ và điện thoại. Đến khi vừa trở về, cả hai đã trong một mối quan hệ nghiêm túc. Sally làm việc thư ký tại địa phương và cứ mỗi tối, cô sẽ đến căn hộ của bạn trai để nấu ăn rồi dọn dẹp.

Những dấu hiệu đầu tiên khi yêu nhau

3

Năm lên 17 tuổi, thiếu mất sự giáo dục về giới tính, cũng như việc Richard không sử dụng bất kì biện pháp phòng ngừa nào, Sally mang thai. Người mẹ kinh hãi cả lên. Còn các anh thì chất vấn Richard, nhưng tên bạn trai lúc đó lại trả lời: “Chà, tôi cũng chẳng phải người đầu tiên,” – điều này hoàn toàn không đúng. Câu trả lời đó đã in đậm trong kí ức của Sally. Cô thiếu nữ trẻ khi đó chịu áp lực từ người yêu mình, đã phải ra quyết định cuối đầy đau lòng: đi phá thai.

Ngay từ lúc bắt đầu, Sally đã biết ánh mắt của Richard không chỉ dừng lại ở mình bà, chúng vẫn thường đảo quanh và đi lang thang ở những nơi khác, những con người khác. Với không kinh nghiệm, không kiến thức về đàn ông, về chuyện tình cảm, bà cho rằng chuyện ấy là không có gì quan trọng. Bà thậm chí còn không biết một mối quan hệ lành mạnh là như thế nào.

“Tôi chỉ nghĩ cái cách anh ấy đối xử với tôi là bình thường. Tôi chẳng biết gì hơn thế cả. Tôi đã luôn luôn cố làm hài lòng anh, vì tôi nghĩ nếu như không làm thế, anh sẽ bỏ tôi.”

Một lần khi đang ở độ 20, bà đã chất vấn gã bạn trai về người phụ nữ mà hắn rõ ràng đang gian díu. Y không những sợ mà còn đe dọa: “Đừng có bắt tôi phải chọn, vì tôi sẽ chọn cô ấy.” Sally trở nên kích động bởi câu nói phũ phàng ấy, bà đã nổi giận với hắn. Hắn liền kéo bà xuống dưới cầu thang khỏi căn hộ, ném ra ngoài đường một cách thô bạo và vô tâm bỏ bà một mình dưới đó, mặc kệ hết thảy.

Và dù có bị đối xử tàn nhẫn như thế nào, bà vẫn chưa bao giờ nghĩ mình xứng đáng được hưởng nhiều hơn, được yêu thương nhiều hơn. Người đàn ông bà yêu từ năm 15 tuổi là người duy nhất mà cả đời này bà dành trọn tình cảm cho.

“Anh ấy là một nửa tốt hơn của tôi. Anh đẹp trai, quyến rũ và hấp dẫn bất cứ khi nào anh muốn. Anh đã rất nổi tiếng. Tôi cảm giác như anh ấy là sự thèm muốn của nhiều cô gái.”

Sau khi cưới

wedding day sally and richard in 1979

Cặp đôi cưới nhau năm 1979.

“Vào ngày kết hôn, mẹ tôi đã nói “Con không cần phải cưới hắn ta, con biết đấy.’’’’ Sally lúc ấy đã nghĩ mẹ mình thật kiêu ngạo.

Sau khi cưới về, kể cả khi đang làm toàn thời gian tại Cục Cảnh sát Liên bang, nhưng vì chồng muốn nên bà đã đảm nhận hết các công việc nội trợ, nấu ăn, dọn dẹp và giặt giũ. Khi hai đứa con trai sinh ra, việc chăm sóc, nuôi nấng chúng cũng là do Sally làm.

Chồng bà không phải đụng tay đụng chân một thứ gì. Khi ở bên ngoài, với vẻ duyên dáng cùng tài ăn nói của mình, sự nghiệp của y còn ngày càng thăng tiến. Y sớm sở hữu xe Ferrari cùng nhiều bộ cánh đắt tiền sang trọng. Trong khi đó, Sally chỉ có các bộ đồ đơn sơ giản dị để thay hằng ngày, vẻ ngoài của bà luôn nhếch nhác và lôi thôi so với chồng.

Nếu muốn mua một chiếc váy đầm đẹp, bà cũng khó tự xử nếu không được sự cho phép của chồng. Bởi vì dù có việc làm, bà vẫn không được độc lập về tài chính.

“Tôi đưa Richard lương. Còn anh ấy trả lại tôi tiền mặt để làm các việc mua sắm cho gia đình. Đó là cách anh ấy làm. Chúng tôi cũng không có một tài khoản ngân hàng chung.”

Những bất công trên diễn ra hằng ngày trong suốt hơn 3 thập kỉ chung sống với nhau, nhưng chúng vẫn chưa phải là tất cả. Hôn nhân sẽ đi kèm với tình dục. Vấn đề này lại luôn luôn thuộc quyền quyết định và kiểm soát của Richard. Khi có nhu cầu, hắn sẽ nói vợ lên lầu và “chuẩn bị”.

“Điều đó có nghĩa là lên trên, làm sạch và mặc bộ đồ lót tươm tất, chỉn chu lên người,” bà chia sẻ những lần phải thực hiện “phận làm vợ” với gương mặt nhăn nhó đầy xấu hổ. “Tôi chưa từng thích việc lộ cơ thể vì anh ấy nói tôi có một bên ngực to hơn bên còn lại và rằng núm vú tôi trông như tàn thuốc.”

Richard thậm chí còn chẳng thèm giữ những giây phút ý nhị và riêng tư này làm bí mật giữa cả hai. Bạn bè vẫn còn nhớ hắn hay cằn nhằn, quở trách vợ về “cặp đùi sấm sét” và hỏi xin mọi người ý kiến về “kích thước của lỗ hậu cô ta”.

Bị ép buộc làm việc, không được tự do tài chính, phải phục vụ chồng như “bổn phận của người vợ”, bị đem cơ thể ra đàm tiếu, chê bai và còn bị kiểm soát các mối quan hệ, Sally vẫn điềm nhiên cho qua như một lẽ đương nhiên. Bà không kêu than, oán trách mà liên tục cố gắng làm hài lòng chồng. Ẩn sâu trong bà luôn luôn có một nỗi sợ thường trực, rằng một ngày nào đó, người bà yêu sẽ bỏ đi.

Đến tận bây giờ, bà vẫn tin Richard đã từng thực sự yêu bà, nhưng y yêu cái việc cả hai thành một cặp hơn. Vì bọn họ đã tạo nên một đôi “cùng vai phải lứa” nổi bật.

“Bất cứ khi nào anh ấy mua cho tôi quà, không phải vì muốn tôi vui vẻ, anh mua chỉ vì muốn cả thế giới biết anh rộng lượng và hào phóng như thế nào,” Sally kể lại, tay mân mê sợi dây chuyền vàng đắt tiền được chồng tặng mà đến ngày nay bà vẫn còn đeo bên mình.

sally o hien tai

Nỗi đau thể xác và lần bị phản bội đầu tiên

Năm 1998, trong chuyến đi đến Mỹ khi hai đứa con trai đã 15 và 11 tuổi, Richard lần đầu tiên sử dụng bạo lực tình dục với Sally. Khi ấy bọn họ ở qua đêm tại nhà của bạn cũ, sau buổi tiệc rượu có phần quá chén, một người đã cưỡng hôn Sally. Gã chồng tất nhiên tức giận, nhưng thay vì nói gì với tên cưỡng hôn hay hỏi vợ, hắn điên cuồng bộc lộ thú tính của mình để “dạy bà một bài học”.

“Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Richard lôi tôi vào phòng ngủ, giữ chặt người tôi lại và cưỡng hiếp tôi. Tôi không thể hét lên, không thể nói được gì, bọn trẻ đang ngủ ở ngay phòng bên cạnh.”

“Cả đêm ấy tôi cứ nằm quay mặt vào tường, chẳng thể ngủ được. Khi trời sáng, anh ta dậy, lôi bọn trẻ ra ngoài ăn sáng và để tôi ở đó.” Sally kể khi đó bà quá sợ hãi. “Anh ta chưa bao giờ sử dụng bạo lực tình dục với tôi. Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp nữa, tôi cảm thấy mình nhục nhã và đầy ô uế.”

Nỗi sợ ấy đã bao trùm lấy Sally, kể từ lần đầu tiên bị cưỡng ép cho đến cuối cuộc hôn nhân của mình. Bà sợ ngày hôm nay chỉ là ép dục, ngày hôm sau sẽ có thêm những màn bạo lực khác kinh khủng và tồi tệ hơn xảy ra. Vì thế, bà miễn cưỡng để chồng mình thỏa mãn các hành vi thú tính của hắn mà chẳng dám phản kháng, chẳng dám từ chối.

the ferrari driving car salesman at an event in 2002

Cùng một khoảng thời gian, không lâu sau, Sally đã cảm thấy Richard có biểu hiện kèm hành động bất thường. Bà nhận thức về việc bị phản bội nên đã kiểm tra kĩ các biên lai, hóa đơn, thậm chí còn hack tài khoản email và ghi âm cuộc gọi. Đến cuối cùng, sau khi tìm thấy một dãy số bí ẩn thường hiện lên trong điện thoại của chồng rồi gọi nó, thông tin của một nhà thổ hiện ra trước mắt bà.

Bà đã hỏi Richard, chất vấn hắn. Tất nhiên thứ nhận được chỉ là những lời nói khước từ, chối bay chối biến. Giáng sinh năm đó, bà bị nhốt ngoài trời lạnh cóng, còn gã chồng thì thản nhiên ngồi trong ngôi nhà ấm cúng, ăn những món ngon lành do chính tay vợ làm không chút xấu hổ. Vài tuần sau, tên đàn ông tệ bạc tuyên bố: “Nếu mọi thứ không trở lại bình thường, tôi sẽ rời đi.”

Cả người Sally như sụp đổ, bà van nài chồng ở lại. Bà chỉ muốn y nhận lỗi của mình và cố gắng trở thành một người chồng tốt hơn, chứ không phải rời bỏ bà.

“Tôi luôn hi vọng anh ấy sẽ thay đổi. Tôi nghĩ rằng nếu tôi chất vấn những lời nói dối và truy xét mọi thứ rõ ràng đến mức anh không thể chối tội, anh sẽ phải thay đổi và chúng tôi có thể sống hạnh phúc với nhau trở lại.”

18455582 7462091 the couple on holiday in france with sons david and james in the 1990s

Nhưng, như mọi khi, Richard luôn là người làm chủ. Y là người đặt ra luật lệ, là kẻ bội bạc phản bội, là kẻ tra tấn và ngược đãi vợ cả về thể chất lẫn tâm lí. Hắn đã cố xoay chuyển và thao túng Sally, khiến bà nghĩ rằng mình đang phát điên.

Nếu bà để chìa khóa xe ở ngoài, hắn sẽ đem chiếc xe đi mất để bà nghĩ rằng nó đã bị trộm hoặc thậm chí còn thay thế nó bằng một chiếc hoàn toàn khác. Khi Sally tìm thấy vé tham quan Vòng quay London Eye trong túi áo khoác chồng rồi hỏi về chúng, bà bị hắn buộc tội tự đặt những chiếc vé trong đó rồi nói rằng “vì cô bị điên”.

“Tôi thường nghĩ rằng có khi tôi đang phát điên thật, tôi tự hỏi bản thân, “Làm thế nào tôi có thể chứng minh bất cứ điều gì đây? Chẳng lẽ tôi đang đọc quá nhiều những thứ như thế này nên bị cuốn vào nó?””

Quyết định li hôn (một cách nghiêm túc)

1

Đầu năm 2009, trong mục tin tức của báo có đăng bài về nhà thổ mà Richard từng lui tới thường xuyên. Cảnh sát đã đột kích nơi đó và phát hiện những cô gái bị buôn bán. Sally dường như bị chấn động, bà không thể tin nổi và cũng chẳng thể cảm nhận thêm nữa. Bà đưa ra quyết định của mình.Trước kia, người phụ nữ này đã từng đệ đơn và tự ngừng quá trình li hôn đến 5 lần – nhưng lần này bà trở nên nghiêm túc.

Khi cả gia đình đang đi nghỉ mát ở Malta, bà nói với Richard: “Tôi không còn yêu anh nữa. Tôi muốn li dị.” Để đáp lại, gã chồng chỉ trả lời: “Chà, cô biết là mình sẽ chẳng nhận được thứ gì đâu.”

Sally mua một căn gần nhà cũ bằng tiền thừa kế của mẹ và chuyển đến sống cùng cậu út David – người mà hiện giờ đã hơn 30 tuổi và hoàn toàn nhận thức về những việc cha mình làm. Đứa con lớn James thì ở lại với cha trong một khoảng thời gian, rồi sau đó cũng chuyển ra ngoài.

Nhưng việc sống riêng này quá khó với Sally, thời gian bà tách ra chẳng được lâu. “Tôi hoàn toàn ghét nó. Tôi chẳng thể ngủ nổi, tôi chỉ có một mình với chính tôi. Tôi không thể xoay xở mọi thứ mà không có anh ta.”

Những lời này nghe có vẻ thật yếu nhược với nhiều người. Một người đàn bà có công ăn việc làm ổn định (Sally là quản lý văn phòng ở Cảnh sát Liên bang), được thừa kế số tiền lớn từ người mẹ giàu có chẳng thể sống một mình mà không có đàn ông, không có chồng mình bên cạnh. Nhưng hãy nhớ, Sally được nuôi dạy và ôm ấp từ bé bởi gia đình, thời niên thiếu bà lớn lên thiếu bóng cha, các anh lớn đi du học và mẹ thì đã già. Chính Richard là người đầu tiên đến bên bà và cho bà thấy nhiều niềm vui ở bên ngoài. Y là người đã vô tình định hình thế giới của bà từ khi bà chỉ mới 15 tuổi, không ai khác ngoài hắn, và chỉ có hắn ở bên cạnh bà suốt chừng ấy năm khi mới chỉ là một cô bé. Cả thời thanh xuân, tuổi trưởng thành và khi đã lập gia đình, hắn ta có sự ảnh hưởng lớn đến bà. Sẽ thật khó, để một người trong trường hợp của Sally có thể thoát ra khỏi một cái bóng quá lớn, quá nặng nề và có gốc rễ sâu như vậy. Bản thân chính Sally đã không thể, Richard từ lâu đã là tất cả đối với bà.

2

Ngày 6/4/2010, bà viết trong bức email gửi chồng: “Em muốn ở bên anh, em xin lỗi vì đã bỏ đi. Chúng ta là tri kỉ, chúng ta đã ở cạnh nhau quá lâu, em không thể nhìn thấy một tương lai thiếu bóng anh. Anh là cuộc sống của em, em yêu anh.”

Richard trả lời: “Anh sẽ xem xét việc em trở về chỉ khi hội đủ những điều này… khi chúng ta ra ngoài có nghĩa là đi cùng với nhau. Việc liên tục nói chuyện với người lạ là thô lỗ và không phù hợp. Chúng ta sẽ đồng ý các sắp xếp và vật dụng trong nhà cùng nhau. Bỏ hút thuốc lá. Bỏ cả việc hay xen ngang khi anh đang nói.”

Y cũng nhấn mạnh rằng nếu tương lai có bất kì cuộc li hôn nào diễn ra, khoản bồi thường của người vợ sẽ là 200.000 bảng – chỉ một phần nhỏ so với những gì Sally đáng ra được hưởng. Lẽ dĩ nhiên, bà đã hứa tuân thủ mọi điều.

Ngày 13/8/2010, một ngày trước khi Richard bị giết, Sally đến gặp luật sư ở khu Kingstone upon Thames để thông qua các thỏa thuận hậu hôn nhân. Nữ luật sư xem xét thỏa thuận và cho rằng đây là một ý tưởng tồi tệ nhưng Sally mặc kệ mọi lời cô ấy nói. Để đánh dấu sự hòa giải, cặp đôi đã lên kế hoạch chuyến đi 6 tháng đến Úc cùng nhau, nhưng chuyến đi ấy mãi mãi chẳng diễn ra.

Ngày hôm sau, bà ghé nhà cũ thăm Richard. Cả hai đang dọn dẹp để chuẩn bị cho chuyến đi chơi sắp tới.

“Dù đang là giữa trưa nhưng anh ta vẫn muốn tôi làm bữa sáng. Xúc xích, trứng và thịt xông khói. Nhưng y chẳng có thứ gì trong nhà cả, nên tôi phải đến siêu thị Somerfield để mua đồ. Dù trời thì đang mưa, tôi vẫn bị bắt phải chạy tới cửa hàng và tôi đã làm thế. Tôi có cảm giác anh ta muốn tôi ra khỏi căn nhà và bữa sáng chỉ là một cái cớ.”

Khi Sally trở về chỉ mới hơn 3h chiều một chút, Richard đang ở trên lầu thay đồ, sửa soạn. “Tôi để ý chiếc điện thoại cầm tay nằm trên ghế sofa – nó không ở đó khi tôi đi – nên tôi đã quay số 1471 (dùng để cho biết số điện thoại vừa gọi đến). Dãy số hiện ra, bà nhận ra ngay chủ nhân của chúng.

Sally sở hữu các chùm chìa khóa của căn nhà và đã dùng để ra vào rồi kiểm tra các email cũng như hoạt động online của chồng. Số điện thoại trên thuộc về người phụ nữ Richard đã gặp trên một website hẹn hò.

Chẳng có gì thay đổi cả. Chồng của bà vẫn thế, vẫn qua lại với những người phụ nữ khác sau lưng bà.

“Tôi nấu ăn. Anh ta ở trên lầu cùng chiếc máy tính. Ngay khi tôi lên trên, anh ta để trống màn hình.”

“Khi Richard đi xuống cầu thang, ngồi ghế và được đặt bữa ăn trước mặt, tôi đã hỏi, “Liệu em có gặp anh ngày mai không?”

“Đừng có hỏi, Sally, đừng có hỏi.”

Cách anh ta nói câu đó, là cách mà anh ta đã luôn luôn nói với tôi từ trước đến giờ, “Đừng hỏi, vì cô sẽ không được nghe câu trả lời, vậy nên đừng có bận tâm đến việc đó nữa.” Và thế đó… tôi sa ngã.”

4

Một chiếc búa đã được đặt trong túi xách Sally khi bà vào nhà – điều mà các công tố viên chủ yếu dựa vào để cáo buộc. Bà giải thích rằng trước kia khi li thân, ai đó đã cho bà một hộp dụng cụ để dùng khi chuyển đến nhà mới, và cây búa đã ở trong hộp. Bà thề bà không nhớ việc chính mình đã đặt nó trong túi xách thế nào, nhưng vẫn can đảm thừa nhận: “Có khi tôi đã làm thế thật, bởi vì nó ở ngay đó, ngay trong túi xách của tôi.”

Vì vật dụng này và chi tiết nhỏ này, mà cuộc đời của Sally đã xoay chuyển hoàn toàn, cũng như cuộc đời chồng cô – Richard, cũng biến mất vĩnh viễn. Khi nghe câu trả lời từ chồng, bà dường như mất hết tỉnh táo.

“Tôi đã đến sau lưng khi anh ta ngồi trên bàn ăn bữa sáng. Tôi cầm cây búa lên và đánh vào đầu hắn, tôi đánh hắn và tôi cứ thế đánh hắn, đánh rồi lại tiếp tục đánh.”

“Nó như thể một trải nghiệm ngoài tầm kiểm soát của cơ thể, như thể không phải chính tôi đang thực hiện việc đó. Tôi chưa bao giờ đánh anh ấy. Tôi chưa bao giờ đánh một ai trong cuộc đời mình – Tôi thậm chí còn không nhớ đã từng làm đau James hay David trước kia.”

“Công tố viên nói tôi đã đánh chồng 18 lần, một con số thật nực cười. Tôi không thể tin nổi điều đó – chẳng cảm thấy như thế tí nào.”

“Cứ như tôi đang ở chế độ tự động. Richard nằm trên sàn. Tôi biết anh ta đã chết vì tôi có thể cảm nhận da của anh ta. Anh ta không còn thở. Tôi đã chà chân anh. Tôi đi xuống garage và tìm thấy vài chiếc chăn cũ. Tôi đặt chúng lên trên rồi che phủ người anh lại. Tôi không muốn David hay bất kì ai tìm thấy anh ấy trong tình trạng như vậy, nhìn thấy anh ấy như vậy… Tôi đã viết lên một mảnh giấy nhỏ: “Anh yêu em, Sally,” rồi đặt lên trên xác ảnh.”

Cảnh tượng trong nhà bếp khi ấy hẳn phải rất kinh khủng, còn Sally thì người đầy máu. Cô ấy nói mình đã lau chúng đi. Cô kể có nhớ mình đã tháo vớ ra để đi lên cầu thang và tìm vài bộ đồ thay.

“Tôi mặc một chiếc quần tây cũ tìm thấy trong tủ quần áo của David, một cái áo chui đầu của Richard và một đôi vớ của anh ấy. Tôi nhìn vào gương trong phòng tắm và tôi nhớ đã thấy một vệt máu trên trán. Tôi đã nhìn chằm chằm vào nó. Nhưng khi ấy như thể tôi hoàn toàn tách biệt khỏi mọi sự việc đang diễn ra.”

Sally khóa cửa lại và lái về nhà…

Bà thực sự chưa bao giờ nghĩ Richard đáng bị chết. Bà biết bà đã làm gì, và bà biết không ai có quyền hành xử như bà đã làm. "Tôi chỉ ước giá như mọi chuyện chưa từng xảy ra." - bà nói câu này với đôi mắt mờ tràn ngập nước.

sally challen flanked by her sons james left and david leaving the old bailey after hearing she will not face a retrial photograph yui mok pa

Sally cùng 2 cậu con trai

Không lâu sau đó, mọi người phát hiện ra sự việc, Sally cố dàn dựng hiện trường như thể tự sát. Ở trước vành móng ngựa, bà đã nói rằng mình có tội, nhưng không phải giết hại có chủ đích, bà không cố ý giết người, đặc biệt là người chồng bà vẫn luôn yêu. Chẳng ai tin bà, không ai rõ về những gì Richard đã làm với bà suốt hơn 30 năm chung sống, tất cả chỉ nhìn vào hiện trường vụ án.

Sally bị tuyên án 22 năm tù tội giết người có chủ đích. Suốt thời gian ở tù, những đứa con và cả gia đình bà đã cùng nhau sát cánh bên cạnh bà. Năm 2015, tội ngộ sát chính thức được ban hành. David và cả James – hai người con của Sally đã vận động, liên hệ khắp nơi, khắp các tổ chức và các mối quan hệ nhằm để tòa án xét lại cáo trạng của mẹ mình. Họ đã thành công. Tháng 4/2019, Sally chính thức được tuyên tội ngộ sát, rút ngắn thời hạn ở tù. Và sau hơn 9 năm, bà cuối cùng cũng được tự do.

Câu chuyện trên được bà chia sẻ chỉ mới gần đây, với hi vọng mọi người sẽ rõ hơn về trường hợp của bà và cả những trường hợp tương tự, những người vẫn còn đang ở trong mối quan hệ đầy sự lạm dụng. Rất dễ để bị cuốn vào sự lạm dụng mà không nhận ra điều đó, hoặc nếu có cũng rất khó để dứt ra. Bà, cùng hai cậu con trai – những người đã đấu tranh và làm rõ hơn về hành vi ngộ sát, mong muốn luật pháp có cái nhìn thấu đáo và nghiêm túc hơn về vấn đề này.

Theo: Dailymail/TheGuardian

Bình luận (0)

Trở thành người đầu tiên bình luận trong bài viết này.