• Về đầu trang
Treng
Treng

x: Loạt trải nghiệm 'dở khóc dở cười' của nhân viên và người chơi tại nhà ma

Hài hước

"Tôi thường trốn trong một căn phòng nhỏ nằm ngay bên cạnh cái hành lang dài có đèn nhấp nháy ở cuối. Từ vị trí này, tôi có thể dễ dàng quan sát người chơi còn họ sẽ khó phát hiện ra tôi. Vào một buổi tối, có nhóm thanh niên bao gồm 4 cô gái và 1 chàng trai đang dẫn đầu chuẩn bị tiến tới chỗ tôi. Khi vừa bước vào sảnh, chàng trai quay người lại tán chuyện với mấy cô gái.

Thời cơ đã đến, tôi ngay lập tức lẻn ra sau lưng anh chàng này. Tất cả các cô gái bỗng dưng im bặt, anh chàng kia nhận thấy có điều gì không ổn liền quay đầu lại. Lúc đó, tôi chỉ đứng cách anh ta vài mét và hét lên một tiếng kinh khủng nhất có thể. Chàng trai hoảng sợ, lùi về phía sau và xô ngã bốn cô gái rồi chạy trối chết."

"Công việc của tôi là đóng giả một bức tượng Thần Chết và hạ thấp lưỡi hái (giả) xuống những vị khách từ phía sau. Một cô gái đã bước đến gần tôi và cho rằng tôi chỉ là một hình nộm mà thôi.

Không chỉ vậy, cô ấy còn túm lấy tay tôi giơ lên cho bạn bè cổ xem để chứng minh rằng tôi hoàn toàn vô hại. Tôi đã chậm rãi nhìn cô ấy và hỏi: 'Em có muốn cùng đi ăn tối với anh không hay là...' Đó là tiếng hét thất thanh nhất đêm hôm đó."

"Tôi không phải nhân viên mà là người chơi từng có một trải nghiệm đáng nhớ ở trong nhà ma. Hôm đó, tôi và chị gái đã đi nhầm vào một ngôi nhà ma ám. Chúng tôi bị một anh chàng đeo mặt nạ khúc côn cầu và cầm cưa máy dồn vào chân tường. Khi anh ta đến gần, hai chúng tôi đã dùng hết sức bình sinh mà hét lên đầy kinh hoàng.

Có vẻ như thấy chúng tôi sợ sắp ngất ra hay sao mà bỗng dưng anh ta tháo mặt nạ và nói: 'Các bạn không nên quay lại đây.' Sau đó, anh ta đuổi chúng tôi trở lại hành lang chính."

"Không phải là nhân viên nhưng tôi đã chứng kiến một chuyện khá buồn cười. Hôm đó, người nhân viên ăn mặc như một bác sĩ điên loạn. Khi chúng tôi bước vào phòng, anh ta nói: 'Các ngươi đã sẵn sàng khám nghiệm tử thi chưa?' bằng một giọng hết sức rùng rợn.

Theo đúng kịch bản thì chúng tôi phải hét lên sợ hãi và chạy khỏi đó, nhưng bạn tôi lại tỏ ra vô cùng hứng thú và trả lời: 'Tôi đã sẵn sàng!' Khuôn mặt của người nhân viên từ biểu cảm dữ tợn đe doạ chuyển sang bối rối. Sau đó, cô bạn còn quay sang hỏi chúng tôi: 'Mấy bồ biết khám nghiệm tử thi là gì không?' Thì ra cô bạn không biết từ đó và chúng tôi phải giải thích cho cổ hiểu."

"Tôi là khách hàng của một ngôi nhà ma ám. Hôm đó, tôi bước vào một căn phòng có rất nhiều nhân viên hoá trang thành những tù nhân tị nạn. Với mái tóc bù xù cùng quần áo trắng rách rưới, họ liên tục lẩm bẩm: 'Nó đang ở đây, nó đang đến!'

Một người trong số họ đã đứng phắt dậy và nhìn chằm chằm vào tôi. Lúc đó, không hiểu lý do vì sao mà bỗng dưng tôi buột miệng hỏi: 'Vậy mấy giờ nó đến?' Tôi cảm giác bầu không khí xung quanh đang rạn nứt thành từng mảnh nhỏ."

"Trong một lần chúng tôi đi nhà ma, có một người phụ nữ hoá trang kinh dị rồi bất thình lình nhảy ra khỏi vòng tròn triệu hồi. Cô ta hét lên: 'Ta sẽ cho các ngươi thấy nỗi đau thực sự là gì?'

Bạn tôi trả lời: 'Ôi trời, tôi kết hôn được 20 năm rồi đấy, cô không phải là thứ đáng sợ nhất đâu.' Nữ nhân viên phá lên cười, ôm bạn tôi một cái rồi bảo anh ta nhanh cút đi."

"Vài năm trước, tôi và con trai đã đến một ngôi nhà ma ám. Đi được nửa chừng, tôi bỗng cảm thấy buồn nôn kinh khủng vì trong đó quá nóng. Tôi nói với con trai rằng mình phải nhanh chân thoát ra khỏi đây.

Một anh chàng hoá trang thành Michael Myers đã theo chúng tôi vào một căn phòng được thiết kế như mê cung. Anh ta đi đến trước mặt chúng tôi, ngoắc ngón trỏ và chỉ về lối ra. Sau đó, anh ta hộ tống chúng tôi ra đến tận cửa ngôi nhà ma ám. Đó có vẻ là một anh chàng tốt bụng."

"Khi còn nhỏ, tôi và bạn đã đi vào nhà ma. Đến đoạn người diễn viên phải tỏ ra sợ hãi thì anh ta lại thều thào một cách khó khăn. Tôi quay sang bạn mình và nói: 'Tớ nghĩ là anh ấy đã quên mất lời thoại của mình rồi.'

Ngay lập tức, anh chàng diễn viên kia tỏ ra khó chịu nhìn tôi: 'Cậu thử làm điều này 100 lần mỗi đêm xem có mệt không!'

"Tôi làm việc trong một nhà ma tại thị trấn nhỏ. Có hai vợ chồng dẫn theo một đứa trẻ 4 tuổi đi đến nhà ma vào ngày hôm đó. Tôi đã lao ra hù hoạ họ và khiến đứa trẻ sợ hãi hét lên gọi tôi là kẻ giết người đẫm máu. Mặc dù sự sợ hãi của họ tốt cho bầu không khí nhưng những lời nói đó đã giết chết trái tim thuỷ tinh của tôi."

"Tôi từng khiến một bé gái sợ đến mức tè ra quần luôn. Tất nhiên, tôi rất tự hào về điều đó vì nó chứng tỏ rằng tôi đã thành công trong việc hù doạ người chơi. Tuy nhiên, tôi sẽ không để cho khách hàng của mình tiếp tục vượt qua nhà ma trong một chiếc quần ướt sũng nước tiểu. Vì vậy, tôi đã tháo mặt nạ ra và gọi điện cho nhân viên khác để hộ tống cô bé ra ngoài thay đồ."

"Công việc của tôi là đóng vai nạn nhân của một tên bác sĩ độc ác, nằm trên giường bệnh đẫm máu, thỉnh thoảng co giật và bật dậy để kêu cứu. Hôm đó, nhà ma khá đông và đang ở trong tình trạng bị tắc đường. Tôi đã tính sai thời gian và bật dậy kêu cứu, vì vậy những người chơi bị hù doạ sẽ phải đứng ở trước mặt tôi lâu hơn bình thường.

Tôi vẫn rất nhập tâm vào vai diễn và nói với họ rằng tên bác sĩ kia sẽ làm gì nếu như hắn bắt được họ. Tôi còn không quên cầu xin sự giúp đỡ. Rõ ràng, nhiều người chơi tỏ ra khó chịu và muốn tìm cách thoát khỏi nhà ma càng nhanh càng tốt. Tuy nhiên, có một anh chàng ngược lại.

Anh chàng kia nhảy dựng lên khi nhìn thấy tôi bị trói, đầy máu và cầu xin cho tôi được sống. Thậm chí anh ấy còn tìm cách mang tôi theo đoàn người chơi. Rất may là đồng nghiệp của tôi đóng vai bác sĩ đứng sau bức màn từ nãy giờ đã xuất hiện để doạ họ chạy đi."

"Tôi từng làm nhân viên trong nhà ma nhiều năm về trước. Chúng tôi có nhiều phòng riêng biệt nối với nhau bằng một hành lang dài để khách đi qua, ví dụ như phòng sát nhân, phòng ma ám, phòng theo chủ để rạp xiếc và phòng thây ma. Tôi là diễn viên trong phòng thây ma và đóng vai một xác sống.

Căn phòng được thiết kế giống như phòng khách của một ngôi nhà bị thây ma đột nhập: đồ đạc đổ vỡ, cửa còn mỗi bản lề và máu vung vãi khắp nơi. Tôi phải cúi người xuống một xác chết và giả vờ đang nhai ngấu nghiến. Phải nói một điều là đội ngũ hoá trang chỗ tôi rất giỏi, vì trông tôi như bước ra từ The Walking Dead vậy.

Có một anh chàng bước vào phòng và thấy tôi đang khom lưng cúi xuống xác chết. Tôi đã từ từ ngẩng đầu lên cho anh ta thấy khuôn mặt biến dạng của mình. Chàng trai hét lên 'Ôi không!' rồi loạng choạng ngã xuống chiếc ghế dài. Trong lúc cố trườn ra khỏi chiếc ghế, anh ta vấp phải ngọn đèn trên sàn và ngã sấp mặt. Lúc đó tôi cười như muốn chết đi sống lại."

"Bạn gái tôi mắc bệnh tiểu đường loại 1 và hôm đó chúng tôi cùng nhau đi nhà ma. Khi bước vào, có một diễn viên đóng vai cái cây ma quỷ to lớn bắt đầu cất giọng nói chuyện:

'Kẻ phàm nhân kia, hãy nói cho ta biết, ngươi nghĩ linh hồn của mình có mùi vị như thế nào?'

Tôi nhìn sang bạn gái của mình, cổ mỉm cười ngượng ngùng rồi nhún vai. Sau đó, tôi đã trả lời:

'Linh hồn của tôi thì tôi không biết. Nhưng tâm hồn của cô ấy rất ngọt ngào vì cổ mắc bệnh tiểu đường.'

'Eo... gớm chết đi được!'

Đó là một kỷ niệm yêu thích của chúng tôi tại nhà ma. Buổi tối hôm đó là thật đáng yêu."

"Tôi từng là chú hề ma quái. Bất cứ khi nào ai đó đề cập đến chứng sợ hề (Coulrophobia) hoặc có người đến gần để nói với tôi rằng có người trong nhóm của họ quá sợ tôi, thì tôi sẽ giới thiệu bản thân rồi bỏ qua họ.

Tôi không muốn bất cứ ai bị thương và muốn họ đi thật nhanh qua phòng mình để những người chơi phía sau không bị dồn lại. Những nhóm khách quá đông đúc sẽ không mang lại niềm vui cho người chơi và nhân viên."

"Trong một lần đi vào ngôi nhà ma ám Halloween ở Busch Gardens với bạn gái, tôi đã gặp một chuyện khá buồn cười. Chả là nữ nhân viên đóng giả làm nạn nhân bị ma cà rồng hút máu chính là một người bạn thời trung học của tôi.

Tôi: Này Kate, dạo này cậu thế nào rồi?

Cô gái đang bị ma cà rồng nuốt chửng: Ồ chào Mike, tui vẫn ổn.

Tôi: Chà, chúc cậu may mắn.

Cô ấy: OK, tạm biệt."

Theo: Tổng hợp
  • Bình luận
  • Lưu tin xem sau
  • Bình luận
  • Copy link
  • Chia sẻ facebook

Bình luận (0)

Trở thành người đầu tiên bình luận trong bài viết này.